Tạm thời trong một thời gian ngắn chắc là Diệp Mạn Tỉnh thiếu gì nữa, nhưng ánh mắt của Tân Lâm, cô từ chối cũng vô ích nên bèn thoải mái lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Đối phương liếc cô một cái nhưng chuyện, chỉ cố gắng lái êm đến tiệm cơm hẹn ở gần khách sạn để ăn cơm.
Lúc sắp xuống xe, Diệp Mạn Tinh luôn cảm thấy thở Tân Lâm chút quen thuộc, lúc Tân Lâm tới mở cửa xe cho cô, cô bảo đưa tay .
khi cô điều động hương hoa đào Tân Lâm ngăn , thậm chí trong đôi mắt luôn chẳng bỗng nhiên thêm một chút bối rối.
Tân Lâm: "Cô mùi hương cô là mùi gì ?"
Nói xong bèn vội vàng về phía , trực tiếp bỏ cô đằng .
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô chỉ xác nhận xem là hoa đồng hành của cô thôi, kết quả là chạy còn nhanh hơn thỏ?
Diệp Mạn Tình đành từ bỏ.
Cô cũng thể đuổi theo thăm dò , vốn dĩ chỉ là cảm giác của cô mà thôi, vẫn nên sự tôn trọng cơ bản.
Có điều cũng quá xa, lẽ là lo lắng cho cô nên tới phía đột nhiên dừng bước đợi cô.
Đối với một ấm nhà giàu mà , điểm hiếm thấy.
Khi xuất phát trở về từ Thụy Lệ, tổng cộng các cô đổi mấy lân xe, mất gần ba ngày mới đến thành phố Thâm Quyến.
Trên đường đuổi theo bọn cô, đường tiếng s.ú.n.g vang lên, nhưng tất cả đều vệ sĩ của Tân Lâm xử lý hết.
Trên bọn họ ngọc thạch mà vẫn đuổi tới, càng cần đến mấy nam chính tự vận chuyển ngọc thạch, chắc chắn đường sẽ trải qua c.h.é.m g.i.ế.c cực kỳ hung tàn.
Thật cô cũng thể cất gian, thuận tiện bao nhiêu bấy nhiêu, nhưng cô vẫn để lộ gian. Mặt khác, cô ngọc thạch, cho dù cất gian thì chắc chắn cô vẫn sẽ đuổi giết.
Thế nên , thị trường đá thô nguy hiểm là nguy hiểm thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-682.html.]
Lúc trở thành phố Thâm Quyến, Tân Lâm đưa cô thẳng đến bên cạnh hai Diệp mới dẫn nhóm vệ sĩ và Giang rời .
Diệp Mạn Tinh ở thành phố Thâm Quyến hai ngày, buổi tối ngày thứ hai, cô ngâm nước và tắm rửa ở trong gian, còn bơi một lát ở hồ bơi trong biệt thự mới ngủ.
Bên , khi Tống Văn Cảnh và Triệu Chiêu Hoa trở về thì muộn, bọn họ gấp rút đưa đá thô trở khu dân cư Đông Thuận Lai lúc đêm khuya, hỏi khách sạn của cô vợ nhỏ xong bèn trực tiếp qua.
Nửa đêm, Diệp Mạn Tinh đang ngủ mơ màng thì thấy mở cửa phòng, cô mơ màng dậy, quả nhiên phát hiện là nam chính.
"Anh ba, về .”
Thật phòng của Diệp Mạn Tinh ở Đông Thuận Lai sửa xong , nhưng cô nghĩ là phòng mới mà, chờ một thời gian mới ở, nên bèn thuê phòng khách sạn ở bên ngoài khu dân cư Đông Thuận Lai.
Không ngờ rằng, muộn như mà đàn ông vẫn chạy đến đây?
Có lẽ là sợ đánh thức cô nên động tác của Tống Văn Cảnh nhẹ, nhưng Diệp Mạn Tinh vẫn mở mắt .
Tống Văn Cảnh ôm lấy cô vợ nhỏ, gọi một tiếng: "Vợ ơi?"
Diệp Mạn Tỉnh thấy hai mắt là tơ máu, sở cánh tay còn vết thương đóng vảy: "Anh ba, nguy hiểm lắm hả?"
"Không ." Anh cúi đầu hôn cô: "Đánh thức em ?"
Anh dậy đặt cái túi trong tay xuống phòng tắm rửa mặt, tiện thể lau mồ hôi mấy cái qua loa, đó bèn ngoài ôm lấy cô vợ nhỏ: "Vợ ơi, lục ngọc thạch Đế Vương đưa đến Hông Kông, giao cho Tân Lâm ."
"Anh sẽ đưa tới ."
Lúc chuyện thì giọng thấp, thỉnh thoảng còn dừng một lát.
DTV
Diệp Mạn Tinh cúi đầu : "Anh ba mệt ?"
Tống Văn Cảnh: "Vẫn .”
Diệp Mạn Tỉnh thấy xoay thẳng ở giường, ánh mắt cứ cô: "Anh nghĩ là vợ sẽ lo lắng chuyện , thế nên..."