Đào hoa tỉnh trời sinh là vui vẻ mà, cho nên nụ của cô trong nháy mắt cho Tống Văn Cảnh bên cạnh thoáng cái cô chằm chằm, cả đều trầm tĩnh .
Đây chính là nguyên nhân mà thích ở cùng một chỗ với vợ, nụ mặt cô thể cho say mê cả đời.
Anh thấy vợ chắc lẽ là sẽ ngủ nữa, vẫn là nên giải thích vì vắng mặt .
Tống Văn Cảnh cầm tay vợ, đôi mắt thâm thúy cô, giọng mang theo một tia ấm áp nhàn nhạt.
Tống Văn Cảnh: "Vợ , xin em, lân vốn đón em về nhưng bên cục công an chút việc nên mới .”
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Chuyện gì ?”
Cô cảm thấy kinh ngạc, bình thường nam chính ít với cô chuyện ở cục công an lẫn chuyện nhiệm vụ, đó chính là ý nghĩa đặc biệt mà.
Tống Văn Cảnh im lặng, thấy vợ đang thì đành : "Mọi chuyện giải quyết gần xong , ..."
Tống Văn Cảnh: "Vợ , em đang mang thai, em lo lắng."
Diệp Mạn Tinh bộ dáng của , giọng dừng : "Là chuyện gì ? Có liên quan với em ?"
Diệp Mạn Tình chút buồn , cô cũng búp bê bằng sứ.
Bình thường cô sẽ hỏi, nhưng lân thi nghiệp trung học , cô dường như cảm giác lắm.
Lúc trở về, cô hai Tống cùng Tống Tam Đô thì vẻ kỳ lạ, còn cái gì mà “Cô thật là phúc, hâm mộ cô thật” vân vân.
Cô những lời như thế ít. một con gái của nhà họ Tống hâm mộ cô cái gì?
DTV
Tống Văn Cảnh cô, nắm tay cô hỏi: "Vợ thật sự hết ? Trong thời gian em ôn tập thi đại học, thấy em mệt mỏi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-713.html.]
Dừng một chút, con ngươi thâm thúy của cô, còn một câu: "Lúc mới về, em ngủ một lát, chỉ sợ thể em thoải mái.”
Diệp Mạn Tinh ha ha nở nụ , nam chính như buồn , bộ gương mặt đều là lo lắng. Cô quả thực là bất đắc dĩ: "Anh ba, em , em mới trở về nên ngủ bù thôi.”
Trên gương mặt trắng nõn nhẵn nhụi của Diệp Mạn Tinh đều là dấu vết khi ngủ, nhưng da thịt cùng sắc mặt thì thật sự .
“Cục cưng đá em , Ba, sờ một cái là yên tâm ngay thôi."
Cô xong thì chủ động xê dịch cái bụng. Người đàn ông đè cô : "Vợ , em xoay ?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu, nam nhân nhanh chóng giúp cô xoay .
Ngày sinh dự tính của Diệp Mạn Tình là tháng giêng, bây giờ là tháng bảy mà bụng cô lộ lên to.
Cái bụng hơn sáu tháng, thai cử động rõ ràng, cô còn dựa giường từ từ an ủi đứa nhỏ trong
bụng. Cô tựa gối dựa, chờ thể thoải mái một chút mới đưa tay cầm lấy tay của đàn ông đặt lên bụng, đó trừng đôi mắt hạnh xinh sáng lấp lánh đàn ông: "Anh Ba, thế nào?"
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng, yên lặng cảm nhận xúc cảm lòng bàn tay.
Cặp song sinh cảm nhận bên ngoài động tĩnh nên thật sự vươn chân đá .
Tống Văn Cảnh cảm nhận thai cử động, bàn tay trở nên cứng đờ, cả sự vui mừng vây quanh.
Anh dán tai lên bụng vợ một chút, chợt thấy động tĩnh long phượng thai xoay : "Vợ, các con động đậy kìa.”
Tống Văn Cảnh thật vui vẻ, cuối cùng thấy vợ vất vả thì giơ mu bàn tay vợ lên hôn một cái: "Vợ vất vả , lân khi sinh xong thì chúng sẽ sinh nữa.”
Lần cũng là bởi vì ngoài ý nên mới thai, nhưng vẫn đau lòng vì vợ vất vả, ơn vợ vì sinh con dưỡng cái cho vất vả như .
Đôi mắt hạnh xinh của Diệp Mạn Tinh trừng : "Anh nghĩ thật đó, chắc chắn là như ." Trên thực tế hai đứa nhỏ là đủ , nhưng cảm giác nguy cơ trời sinh của Đào Hoa Tinh cho cô , nhất nên lời , cho nên cô ngậm miệng đề cập tới.