Diệp Mạn Tinh hiểu ngay, cô lập tức đổi cách : “Muốn nghiên cứu một chút.”
Cô , cánh môi đào và đôi mắt hạnh vốn dĩ xinh động lòng ,m đôi mắt như dòng suối sạch sẽ, trong xanh chảy giữa khe núi, giọng mê .
Tống Thanh Kỳ thấy giọng quá đỗi dịu dàng , bức tpranh là chị dâu tìm nên chú tâm nữa.
Anh thầm nghĩ, lẽ chỉ là giống .
Chủ yếu là bức tranh , chỉ một bóng hình cũng cảm giác đó là một lính.
Cả bức tranh thoạt khá đáng sợ, bất chợt liên tưởng đến khiến bỗng nhớ đến một trụ cột của thế hệ của nhà họ Tống hi sinh – cả Tống Thanh Nguyên.
Đối với bộ nhà họ Tống mà , cả nhà họ Tống - Tống Thanh Nguyên vô cùng tài giỏi, từ nhỏ đưa đến bên cạnh ông bà nội và chú tư bồi dưỡng, xem là Định Hải Thần Châm tiếp theo mà nhà họ Tống dốc lòng bồi dưỡng.
Sau đó.
Một Định Hải Thần Châm trẻ tuổi hy sinh.
Đây là nỗi đau của cả nhà họ Tống, trông thấy bức tranh nên mới xúc động.
Thấy chị dâu , Tống Thanh Kỳ dằn suy nghĩ lóe lên trong , chỉ : “Chị dâu, ba, là như , cha em sẽ về đầu tháng Tám, ông gọi điện bảo em mời hai đến nhà ăn bữa cơm, đến lúc cả quen một chút với nhà.”
Bác cả Tống là tư lệnh quân khu Tây Nam, vốn dĩ mấy lân cũng điều động đến phương bắc nhưng vì suy nghĩ tìm thằng em hai mất tích nên vẫn luôn ở quân khu Tây Nam .
Ăn cơm?
Đôi mắt xinh của Diệp Mạn Tình , cô bỗng bật , cô bên cạnh đàn ông đó, đó đến nỗi đau thắt rút cả bụng, là thai máy quá nhiều. Phụt, ha ha ha.
Diệp Mạn Tinh : “Em tư, gọi sang mà chạy từ xa đến, chỉ để mời chúng ăn cơm hả?"
Người nhà họ Tống đêu dùng cơ bắp thế ?
Lái xe đến cũng tốn ít thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-719.html.]
Tống Thanh Kỳ chị dâu ghẹo cũng giận, mà thật thà đáp: “Chị dâu, cha em cố tình nhấn mạnh, tự đến mời hai . Dù cũng chỉ đạp chân ga mà thôi, em tỏ thành ý.”
Diệp Mạn Tinh vẫn , nọ bèn đỡ cô xuống, : “Biết , bác cả trở về, chị sẽ qua."
“Em ở ăn cơm luôn ."
Tống Văn Cảnh dẫn Tống Thanh Kỳ ngoài, đưa cặp song sinh cho dặn dò tùy tiện đẩy cửa tiến nữa.
Tống Thanh Kỳ mà há hốc mồm: ....?
Anh thật sự oan uổng.
Tống Bối Bối nhét đôi bàn tay múp trong tay chú tư: “Chú tư, chú cũng cha đánh hả?"
Tống Bối Bối trừng lớn cặp mắt xinh chứa đựng sự tò mò, hàng lông mi dài chớp chớp, xinh tựa tinh linh bé nhỏ.
Thật sự cho trông thấy thôi cũng thấy thương, vuốt hai b.í.m tóc dày của cháu gái, đùa: “Chú tư lợi hại như thế, cha của cháu dám đánh chú tư ."
Giọng điệu ngây ngô của Tống Đoàn Đoàn vang lên bên cạnh: “Thật ?”
Tống Thanh Kỳ: ..., thật mới là lạ.
Anh xổm xuống, một tay ôm hai đứa trong lòng: "Đi, chú tư dẫn hai đứa cưỡi ngựa gỗ.” Ngựa gỗ trong phòng con trẻ, cặp song sinh lớn, bọn chúng là một bé cưng lớn nên chơi đồ chơi của bé cưng nhỏ nữa.
Thấy cặp song sinh chơi, Tống Thanh Kỳ tủm tỉm dụ dỗ: “Sao hả, hai đứa ngoan ngoãn lời, đến lúc đó chú tư sẽ dẫn hai đứa trường đua ngựa, nào?”
Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn bỗng chốc bi thu hút: ..., Quào, cưỡi ngựa?
Tống Đoàn Đoàn luôn bình tĩnh nhưng cũng câu đả động, cặp mắt hoa đào thi thoảng chú tư với vẻ nghi ngờ.
Tống Bối Bối dứt khoát hôn lên mặt chú tư: “Quào, chú tư, cháu thích cưỡi ngựa. Chú tư hứa đó, lừa Bối Bối nha."
DTV
Tống Thanh Kỳ cháu gái hôn mà tim mềm nhũn luôn, giống như một cục bông nhẹ nhàng nổ tung trong lòng, thậm chí nhớ tới việc khó tìm một trường đua ngựa ở thành phố Vân, ngược , cảm thấy choáng váng vì cặp song sinh hôn, đồng ý một đống hiệp ước bất bình đẳng của việc “đưa cặp song sinh chơi” nhưng tạm thời khoan hãy bàn tới.