Tống Bối Bối: “ mà bà ơi, chúng cũng thể bởi vì nguy hiểm mà , nếu thì vì cha ạ?”
Mẹ Tống cũng trả lời : “Cha con đang bảo vệ gia đình và đất nước”. Sao bà thể lo lắng cho con trai chứ, nhưng đây là lựa chọn của thằng bé, bà thể đổi gì?
Nếu cháu gái mềm mại của bà đưa lính, chắc chắn bà sẽ c.h.ế.t mất. Sẽ nhiều vất vả và gian khổ lắm đấy.
Hơn nữa công việc càng dễ dàng đối với nữ quân nhân.
Tống Bối Bối lập tức tiếp: “Con đây cũng bảo vệ quốc gia, bảo vệ cả cha , bảo vệ em trai và bà nữa. Con cũng giống như cha, giành lấy thật nhiều nhiều huân chương chiến công đem về tặng , để cho vui vẻ."
Tống Bối Bối đưa tuyên bố hùng hồn.
Diệp Mạn Tinh ấm lòng lo lắng: “ Bối Bối, con hạnh phúc."
Bối Bối nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống: “Mẹ vui ?"
Diệp Mạn Tinh bất lực: “Mẹ vui vẻ. hy vọng các con hạnh phúc từ tận đáy lòng.”
Tống Bối Bối lập tức : “Mẹ vui vẻ thì Bối Bối Đoàn Đoàn và cả cha cũng sẽ vui vẻ theo, Bối Bối thích vui vẻ.”
Diệp Mạn Tinh thấy giọng non nót đáng yêu đó chuyện, trái tim cũng suýt chút nữa tan chảy.
Không cách nào để sửa đổi ý nghĩ của cô bé.
Tâm trạng Diệp Mạn Tinh trở nên phức tạp, cô nuôi dưỡng cô con gái đầu óc bướng bỉnh đến chứ? Tuy nhiên, lòng hiếu thảo khiến trái tim cô sôi sục. Một tiếng kít vang lên.
Tống Văn Cảnh bất ngờ đạp phanh để tránh chú chó nhỏ đang lao tới phía , chờ nó qua mới cho xe nổ máy.
Sau khi lời con gái , thấy xót con thấy tự hào, cuối cùng đưa một lời khen: “Bối Bối giỏi quá, nhưng cũng điều kiện nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-726.html.]
“Điều kiện gì ạ, Bối Bối cũng học từ cha mà." Cha sức ảnh hưởng sâu nhất, là tấm gương mà con cái thích học tập theo, câu quả thật sai chút nào, rốt cuộc thì Tống Văn Cảnh cũng chính là một cuồng công việc bẩm sinh.
Đương nhiên cũng là vì nhiệm vụ, chứ thể như thế nào thì như thế đó.
Tống Văn Cảnh chọt liếc vợ , và khi đưa nước qua cho cô uống, tay sờ lòng bàn tay cô, lập tức những suy nghĩ trong lòng vợ.
Hóa vợ cũng giống , trong lòng thấy kiêu hãnh thấy chua xót. Cũng chút lo lắng nữa.
Vây nên, khi ở bên, vợ cũng những cảm xúc đau lòng như thế ?
Xe từ từ lăn bánh về phía , phía vang lên tiếng cặp sinh đôi đòi uống nước, khi đưa bình nước cho ruột thì tốc độ xe càng chậm hơn.
Tống Văn Cảnh con gái thêm một câu: “Chính là, dù nguy hiểm đến cha cũng sẽ trở về , con thể điều ?" Bối Bối tự hỏi một lát, đó bàn tay nhỏ chống cằm hỏi: “Phải như mới thể ?"
Tống Văn Cảnh: “Ừm.”
“Yeah, lớn lên con thể gia nhập quân đội .” Tống Bối Bối reo hò.
Ngược , Tống Đoàn Đoàn thì trầm ngâm gì, suốt đường đêu lắng chị gái. Diệp Mạn Tinh: "...?"
Cô thực sự thể ngăn cản nổi.
khi một cặp vợ chồng đang dạy con thì thể một bên như , mà một bên khác cố gắng hết sức để ngăn chặn .
Diệp Mạn Tình cố gắng nhéo nam chính một cái thật mạnh, nhưng khi nhéo chỉ cảm nhận những cơ bắp cuồn cuộn cứng ngắc, hề đàn ông đau, mà chính ngón tay cô đau. Tống Văn Cảnh xót vợ , : “Vợ , đang lái xe.” Thấy cô qua, thấp giọng dỗ một câu: “Chờ xuống xe sẽ cho em nhéo chỗ khác.”
Diệp Mạn Tinh kín đáo liếc một cái, giận dữ hừ một tiếng.
DTV
Tống Văn Cảnh vợ như thì trong lòng thoải mái, bèn vững vàng tiếp tục lái xe.
Diệp Mạn Tinh hết cách, cô đành vuốt ve an ủi đứa con đang đá bụng , lúc mới tự tìm một cách giải thích đúng trọng tâm hơn và bắt đầu giáo dục con cái.