Lần Hoan Hoan nhặt văn phòng tứ bảo, Bình Bình cầm lấy một thanh kiếm nhỏ và một cái bàn tính bằng vàng, thể coi là nắm bắt cả văn lẫn võ, điều khiến trong nhà họ Tống vô cùng vui mừng.
Và ngay lúc hoa đào nở rộ tháng ba năm nay, đêm đó, Diệp Mạn Tinh đang mê man ngủ say thì đột nhiên cảm thấy sấm sét vang lên.
Diệp Mạn Tinh mở mắt , khóe miệng giật giật, lôi kiếp thứ hai của cô sắp đến.
Tháng ba và tháng tư là lúc hoa cỏ đua sắc chim chóc tụ họp, nhưng ban đêm, khung cảnh xung quanh im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng một hai tiếng ếch kêu.
Khi Diệp Mạn Tinh rời giường ngoài còn tự đến gặp hai cặp song sinh, nhận thấy cả hai đều đang ngủ ngon lành, cô hôn từng một mới rời .
Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến nhà nên cô chuẩn từ và bố trí trận pháp chống sét khi rời .
Cô cầm đèn pin xuống xe thì gặp chồng đang lên Mẹ Tống cô, ngờ vực hỏi:
"Tinh Tinh, con dậy? Còn mặc bộ đồ thế ."
Con dâu ngày thường mặc váy, hiếm khi thấy cô bốt và quần bó, mà hôm nay cô mặc một chiếc quần da bó sát, thật sự bất ngờ.
Trong mắt Tống đều là vẻ lo lắng, lúc , ngoài trời vẫn còn mưa, bà bảo con dâu hãy ít ngoài.
Bà vẫn quên mấy năm , Tỉnh Tinh trở về với cả đầy thương tích.
“Mẹ, lên ?”
Cô cầm ống điện thoại, về phía chồng, :
“Bên phía công ty chút chuyện, con xử lý một chuyến."
“Mẹ, Bối Bối Đoàn Đoàn, Bình An Hoan Hỉ nhờ trông giúp nhé, tối nay trời mưa sấm lớn, đừng để bọn nhỏ ngoài."
Mẹ Tống nhẹ giọng đáp, còn lẩm bẩm :
“Sao mà nửa đêm nửa hôm còn phiền thế.”
Diệp Mạn Tinh giải thích nhiều, trong nhà cũng bảo tiêu và bảo mẫu, cô cũng yên tâm ngoài, chỉ là đến cửa, cô chợt gọi :
“Tinh Tinh, dù và áo mưa , con mang theo ."
Diệp Mạn Tinh nhét n.g.ự.c một cây dù và một bộ áo mưa, còn chu đáo đưa cho cô hai bao giấy dự phòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-801.html.]
"Con mang lên xe , lúc ngoài thể ."
Áo mưa theo bộ, còn thể trùm cả và tay, nếu về chu đáo thì chồng vẫn là chu đáo hơn.
DTV
Diệp Mạn Tinh từ chối ý của chồng, cô ôm theo áo mưa và dù đến bãi đỗ xe ở dần , cô lên xe nổ máy.
Tin tin tin.
Một hồi còi gấp rút vang lên, Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu thấy một chiếc xe việt dã gầm cao chạy từ bên ngoài trong màn mưa đêm.
Giọng quen thuộc truyền đến từ chiếc xe đối diện:
“Vợ ơi, qua đây , chiếc xe của em đường núi .”
Người đến ngoài nam chủ thì còn thể là ai?
Diệp Mạn Tinh: ?
Lúc đàn ông mở cửa xe, đích mở dù bước tới, đến cửa xe chìa tay với cô.
“Vợ ơi, xuống nào.”
Diệp Mạn Tinh dù mừng rỡ nhưng vẫn bất ngờ:
“Anh ba, về ? Không ngoài nhiệm vụ ?”
Người đàn ông vẫn luôn bận rộn như thế, dù năng lực đặc thì, nhưng thời gian lôi kiếp của cô xác định , là quân đội, lúc nào nghỉ lúc nào nhiệm vụ đều quy định nghiêm ngặt.
Đây thật sự là niềm vui bất ngờ.
“Anh tìm chuyên gia đến xem, đoán là khả năng lớn lôi kiếp của em sẽ đến trong mấy ngày , nên cố tình tìm xe việt dã đến, thích hợp leo núi hơn chiếc xe sang trọng của em."
Mưa bên ngoài cũng lớn lắm, nhưng vẫn mấy hạt mưa tạt trong, lúc hai đến xe việt dã, Diệp Mạn Tinh còn lấy chiếc túi trong cốp xe .
Nghĩ một lúc, cô mang theo dù và áo mưa chồng đưa cho. Tống Văn Cảnh bên cạnh thấy thế bèn khẽ giọng hỏi:
“Mẹ chuẩn cho em ?"
Không thì ? Mẹ chồng cô là dù cô cũng yên tâm, đây lúc còn ở thôn họ Tống, bảo cháu gái hoặc em trai chồng theo cô ngoài thì đích chồng sẽ theo cô.