Tống Văn Cảnh dở dở :
“Nó chỉ là một cô nhóc thôi, bảo hai đứa con nhà nó đánh vỡ , là dạy dỗ ."
Sư đoàn trưởng Vương đáp:
“Đừng nhắc tới chuyện nữa, hai thằng nhóc to xác mà đánh nổi một cô bé, thật đáng hổ. Sau , sẽ đưa chúng nó quân đội để huấn luyện đặc biệt.”
“Nhà thật phúc, đứa nào cũng nhanh nhẹn cả.”
Sư đoàn trưởng Vương thực sự ghen tị với Tống Văn Cảnh, vợ con ngoan, quan trọng là con cái đều ý chí.
Hai thật sự để ý tới chuyện bọn trẻ đánh , bảo đánh thì quen .
Ở vườn hoa phía Hoa Thanh, hai cặp song sinh cũng đang mở cuộc họp.
Cặp song sinh nhỏ nghiêm túc nhấn mạnh:
“Anh , thể để khác thương , nghiêm trọng đấy.”
Tống Hoan Hoan bập bẹ :
“Đặc biệt là chảy máu, nguy hiểm, kẻ ."
Bối Bối ngẩn :
“Chảy m.á.u nguy hiểm ư?”
Bọn họ thường xuyên ngã, mặt mũi bầm tím, cách nào chảy m.á.u cả.
Hoan Hoan gật đầu:
“ , chắc là nguy hiểm."
Hôm nay, Tống Bình Bình tuy mắng nhưng hôm nay tinh thần hăng hái, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, ở một bên xen .
Bình Bình:
DTV
“Bây giờ vẫn xảy thôi, ai tiếp theo sẽ xảy chuyện gì?”
Nếu nguy hiểm như , Đoàn Đoàn và Bối Bối quyết định sẽ báo cho cha .
Tống Bình Bình trợn mắt:
“Anh , lớn đều cần bằng chứng, nếu bằng chứng thì họ tin ?"
Chỉ cần dựa lời của bọn họ hoặc lời của hai đứa trẻ một tuổi mà bắt cha họ đê phòng, đê phòng ai đây? Nói tóm , ý của Tống Bình Bình là cha đáng tin cậy.
Trước mắt thì vẫn , nhưng phụ nữ thì mềm lòng lắm. Tống Bình Bình cao ngạo :
“Cho dù cha tin điều đó thì họ cũng quá nhiều thứ để lo lắng, chừng sẽ đánh rắn động cỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-818.html.]
Tống Bối Bối vỗ vỗ vai em trai, bênh vực cha :
“Cha thể giải quyết , em tin tưởng cha, gì mà cha thể giải quyết hết."
Tống Hoan Hoan đáp:
“ cha quanh năm ở nhà."
“Bên cạnh chúng vẫn vệ sĩ đó thôi, nếu thực sự nguy hiểm, cha cũng giải quyết .”
“Có gì nguy hiểm đến mức cha giải quyết cơ chứ?"
Vợ chồng Tống Văn Cảnh về đến nhà thì thấy các con , Diệp Mạn Tinh tìm trong nhà, Tống Văn Cảnh thì ngoài vườn tìm, ai lời .
Anh bước tới vài bước, vẫn chằm chằm vết thương mặt đứa con trai út, đôi mắt đó chằm chằm :
“Đánh ? Còn đánh ?"
Cặp song sinh Bối Bối và Đoàn Đoàn:
“?”
Cặp song sinh Bình Bình và Hoan Hoan:
"?"
“Cha, , bọn con thắng mà.”
Bối Bối vội vàng chạy tới, vui vẻ nhào trong n.g.ự.c của cha. Tống Văn Cảnh cúi đầu hôn con gái, hết khen ngợi con trai và con gái lớn:
“Ừ, cha hôm nay con bảo vệ các em, lắm."
Tống Bối Bối khen ngợi thì đỏ mặt:
“Bọn họ là con trai, lẽ dám mạnh tay với bọn con.”
Cô bé đối phương lớn tuổi hơn bọn họ nhiều nên dám mạnh tay quá, nếu bọn họ sẽ Sẽ dễ dàng giành chiến thắng như .
Tống Văn Cảnh xoa xoa mái tóc bồng bềnh của con gái mà lòng mềm nhũn.
Nói xong với con gái, gọi con trai lớn đến, bảo bé chỉ những cái , cái mất trong ngày hôm nay.
Tống Đoàn Đoàn kết luận đầu tiên:
“Cha, con..., con giữ các em."
Dừng một chút, bé giải thích:
“ mà cha , trận chiến hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ xảy , đối phương tới đây để gây sự. Bọn con quen họ, hôm nay là đầu tiên bọn con gặp mặt, nhưng bọn họ nhận bọn con, nghĩa là họ cố ý đến.”
Vì , bé hối hận vì đánh với đối phương.
Hơn nữa, các em cũng ghét các con của dì Kiều Kiều, đánh thì gặp cũng sẽ đánh, nếu bé ở đó thì sẽ hơn.