Tống Văn Cảnh gật đầu, nhưng buông con gái , gọi riêng con trai lớn đến :
“Hôm nay, con biểu hiện hợp tình hợp lý, nhưng con hôm nay con sai ở ?"
Tống Đoàn Đoàn lắc đầu.
Tống Văn Cảnh tiên khen ngợi hành động của bé, ít nhất thì hành động đó cũng là chính xác, :
“Nếu hôm nay, con tới đó thì liệu các con thể bình an vô sự trở về ?”
Cái …
Thực sự thể, đánh thì thể bình an vô sự trở về cơ chứ?
Tống Văn Cảnh gợi ý:
“Các con đánh , khi đánh chắc chắn đánh chỗ đối phương chỗ đau nhất, nhưng thể cho đối phương trông vẻ đánh thảm hại, nhất là để chảy máu, nếu thì dù trong tình huống nào các con cũng hết lý lẽ để bào chữa.”
Hai cặp song sinh c.h.ế.t lặng khi điều .
Đây, đây, đây là cha của họ ?
Tống Văn Cảnh ho nhẹ:
“Đương nhiên, trong cảnh bình thường thì đánh .Nếu đến mức đánh thì hết bảo vệ theo lời cha , ?"
Mấy đứa bé còn quá nhỏ, là con nhà họ Tống, thể dạy chúng để đánh mà đánh trả , như thì quá nhu nhược.
Đám đứa trẻ gật đầu. Tống Văn Cảnh thấy con trai lớn hiểu, bèn gọi Tống Bình Bình tới, bảo bé giơ tay cho đánh một cái:
“Con sai ở ?"
DTV
Tống Bình Bình nước mắt lưng tròng:
"Cha, con sai ở ạ?”
Tống Văn Cảnh đánh bé một cái:
“Chủ động tay sẽ bao giờ thắng về mặt lý lẽ, kẻ tay đều là hèn hạ. Rõ ràng là của đối phương, nhưng con tay , con còn xin kìa."
Tống Bình Bình im lặng, nước mắt giàn giụa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-819.html.]
“Lần con sẽ giúp cha nữa, bởi vì họ cha kém cỏi nên con mới giúp cha, mà cha đánh con."
Tống Văn Cảnh sửng sốt, nhưng nhất quyết giáo dục con trai , đứa nhỏ bốc đồng kiêu ngạo, thậm chí còn điên cuồng hơn lúc .
Bây giờ, bé còn quá nhỏ, Tống Văn Cảnh đặt việc dạy dỗ bé lên hàng đầu. Sau khi đánh xong, bế Bình Bình lên và :
“Bình Bình, cha cảm ơn con bảo vệ cha, nhưng con vẫn còn quá nhỏ. Con cần rằng, núi cao còn núi cao hơn, giỏi còn giỏi hơn. Khi con tay, hết, con tổn thương những vô tội. Thứ hai, con cân nhắc tình hình của , nếu thể đánh thì dùng đầu óc.”
Tống Bình Bình sững sờ, nhưng nước mắt như hạt đậu vẫn lăn xuống, đến nghẹn .
Tống Hoan Hoan cũng đang chuyện với ở bên cạnh, cũng nhiều.
Tống Văn Cảnh còn cách nào khác, vì đành ôm một lên lầu, giảng đạo lý với hai .
Lúc ôm lên lầu, ngón tay vàng của Tống Cảnh mở , thấy hết âm thanh đến âm thanh khác.
“Cha thật phiền phức, cha là kẻ , mà vẫn đánh bổn thiếu gia."
"Biết ngay là như mà, gặp con của dì Kiều Kiều là giúp đỡ ngay, chúng ruột thì chỉ là cọng cỏ thôi.”
"Kiếp còn dám cưới khác, con xem con mà thì bà còn cần cha ?"
"Vậy mà còn đánh chúng , cha cha gì ? Mẹ ơi, đừng chết, nếu chết, đứa con nhỏ của sẽ trở thành cỏ rác mất, ai thương còn đánh như thế ."
Tống Văn Cảnh:?
Tống Văn Cảnh sóng to gió lớn, bàn tay bình tĩnh mạnh mẽ gần như buông lỏng.
Anh đặt hai đứa nhỏ xuống, xong cả ngây ngốc. Khi lên lầu, hỏi:
"Những lời là suy nghĩ trong lòng của các con?"
Cặp song sinh Bình Bình Hoan Hoan: ??
Hai đứa nhỏ còn quá nhỏ, Tống Văn Cảnh để ý thấy cặp song sinh trưởng thành khá sớm, nhưng ngờ thể trưởng thành như thế .
Chà, còn gì mà kiếp ?
Tống Văn Cảnh: Vừa oan? Anh , ký ức .
cũng may giấc mơ của vợ lúc , thể bình tĩnh nhanh.