Anh thực sự từng điều với vợ, nhưng bây giờ những đứa trẻ còn quá nhỏ để hiểu một vấn đề phức tạp như .
Sau cuộc trò chuyện như , hai đứa nhỏ rõ ràng gần gũi hơn với cha của chúng.
Đặc biệt là Hoan Hoan, để cảm nhận tình yêu thương của một cha, nên vui vẻ hơn nhiều.
Tống Bình Bình vẫn đang ở giai đoạn cuối bệnh cố chấp, tức là mặc kệ cha gì cũng tin.
Hai bao giờ chuyện đổ m.á.u của , hai em thỏa thuận riêng với ai thể bí mật .
Phải rằng, lẽ cha họ sẽ đánh rắn động cỏ, và thứ sẽ tồi tệ hơn.
cuối cùng, cho dù Tống Bình Bình tin , nhưng khi chuyện bé cũng đặc biệt chọc phổi cha nữa.
Thay đó, Tống Văn Cảnh ôm họ ghế sofa và bắt đầu dạy con. Tống Văn Cảnh xổm xuống, ánh mắt thẳng cặp song sinh, đó hỏi:
"Vậy các con hận dì Kiều Kiều? Kể cả chuyện đánh cũng là cố ý?"
Tống Bình Bình khịt mũi lạnh lùng:
"Bọn họ nợ một bài học."
Tống Văn Cảnh đợi con trai xong mới trả lời:
" cục cưng , đây chỉ là từ giấc mơ của con, và chúng thành hiện thực."
"Cha sẽ cưới ai nữa, chứ đừng đến việc thiên vị những đứa trẻ khác và tổn thương con. Cha yêu con nhiều, dù chuyện gì chăng nữa, kiếp cha cũng chỉ một phụ nữ là các con, sẽ kết hôn nữa."
Hoan Hoan thật sự vui vẻ, nhưng cô bé vẫn đè nén niềm vui, chút tự tin :
"Cha, thật ?"
Tống Văn gật đầu:
"Ưm, chuyện con lo lắng sẽ tồn tại."
"Nếu các con gặp nguy hiểm, cha sẽ bảo vệ các con bằng cả mạng sống của .”
Anh hứa với các con của . Trong câu cuối cùng, một cách trịnh trọng hơn.
Tống Văn Cảnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-821.html.]
" nếu chuyện gì xảy , chúng thể trả thù . Ngay cả khi bất cứ ai phạm sai lầm, hãy để cảnh sát giải quyết."
Cặp song sinh tin, hỏi:
" nếu bọn họ thể bảo vệ chúng thì ?"
Trong lòng Tống Văn Cảnh sững sờ, những gì hai đứa trẻ trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào đây, trịnh trọng :
"Không, cho dù muộn thế nào, cho dù bao lâu, công lý chắc chắn sẽ đến."
Cặp song sinh: Bọn con ngay là câu trả lời mà. Sau , khi học, Đào Gia gặp Diệp Mạn Tinh vài ở trường, mấy trở về đều như điều suy nghĩ.
Sau kỳ thi cuối kỳ tháng sáu, Đào Gia dành thời gian buổi tối để yêu cầu quản gia dẫn theo một vài vệ sĩ đến hỏi.
Ban đêm, biệt thự Hương Sơn thật trống trải, trống trải đến mức cả biệt thự chút thở sống.
Quản gia cẩn thận bảo vệ và truyền đạt ý tứ của chủ nhân. Vệ sĩ thẳng, trong mắt một nỗi sợ hãi mờ nhạt khi về những sự kiện đêm đó, điều thực sự phá vỡ tam quan của họ.
Vệ sĩ :
DTV
"Cậu chủ, chúng thấy sấm sét đánh cô Diệp."
Quản gia: Ông đang cái quái gì ?
Đào Gia đang tỉa lá cho cây mạn đà la, khi thấy điều , liếc vệ sĩ:
"Anh những gì nên những gì nên chứ."
Đám vệ sĩ nhanh chóng gật đầu, mặc dù là vệ sĩ, nhưng bọn họ thật sự thể chống đối chủ.
Họ cũng trả lương, họ dám tự tìm sự thật, trung thành với chủ nhân của sẽ mang tiếng , tương lai ai dám tuyển dụng họ?
Bên cạnh đó, gì ông chủ trẻ nào đưa mức lương cao như . Do đó, cần nhiều thì chính những vệ sĩ cũng quên nó .
"Tất cả lui xuống , tháng tăng lương."
Mấy vệ sĩ vui mừng khôn xiết, đó tung hô một hồi mới ngoài. Bây giờ chủ còn Đào Gia và quản gia ở vườn.
Nếu chủ , quản gia cũng dám .
Đào Gia đang ghế mây căn phòng đầy mạn đà la, nhưng nhớ cảnh tượng hai gặp lân đầu tiên, thực sự tức giận trong xe.