Nói xong, Đào Gia mỉm với cô, cố ý hạ giọng: “Cô xem, cô thích hơn Tân Lâm hơn?"
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Bốn phía vang lên tiếng d.a.o kiếm va chạm, Diệp Mạn Tinh thoáng qua bèn nhận hai nhóm đang đánh , một nhóm rõ ràng là của Đào Gia.
Còn nhóm thì cô cần đoán cũng .
DTV
Vậy mà Đào Gia vẫn thể giữ cô và hỏi câu .
Diệp Mạn Tĩnh tức giận đáp: “Lúc mà còn tâm trạng để hỏi vấn đề ?"
Đào Gia lắc đầu: “ bọn họ sẽ mai phục cho nên sớm cho trông chừng Bối Bối và Đoàn Đoàn , cô yên tâm, bọn chúng an .”
Anh tới đây chỉ để thử cô mà thôi, xem cô mối quan hệ giữa và Tân Lâm .
Đột nhiên, phía vang lên một tiếng súng, quản gia vội vàng : “Cậu chủ, phía phục kích .”
Sắc mặt Đào Gia chợt đổi.
Diệp Mạn Tinh tức giận : “Bối Bối và Đoàn Đoàn ở phía ?"
Lúc , Đào Gia cũng dám giấu diếm nữa: “Đối phương sẽ bố trí mai phục xung quanh , cho nên cố ý để bọn trẻ ở phía ."
Bên ngoài lượt vang lên tiếng súng, quản gia sẽ yểm trợ cho họ khi họ qua.
Diệp Mạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tức giận đẩy : “Còn mau dẫn đường.” Đào Gia: "?יי
“Cô vẫn nổi nóng với như .”
Dù , Đào Gia vẫn nhanh chóng bảo vệ Diệp Mạn Tình và lao giữa làn mưa đạn.
Tuy nhiên, đường núi bên cạnh xe, trời thì đang mưa, đường núi lây lội, bùn và nước. Đường trơn trượt đến nỗi Diệp Mạn Tinh trẹo chân mấy lân, để một vết đỏ tươi mắt cá chân.
Cô hiếm khi gặp khó khăn như thế nên khá chậm. Đây là đường núi, trời còn đang mưa, cô bốt đến đây, nước thấm giày, chân nổi lên mấy cục bóng nước.
Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Mạn Tinh gần như biến thành màu nước , đau quá mất
Đào Gia giữ cô mấy lân, cuối cùng bất đắc dĩ quỳ xuống bên cạnh cô: “Nào, để cõng cô.”
Diệp Mạn Tinh: "?"
“Anh đó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-865.html.]
Đào Gia: “Đừng xem thường , dù cũng là hoa đồng hành của cô, chút khó khăn chẳng lẽ chịu nổi ?"
Diệp Mạn Tinh: “Vấn đề là đang thương?"
đối phương lập tức kéo cô lên lưng cõng cô .
Quả thực, bao lâu đến đồng bằng, phía một căn nhà tre, bên ngoài nhiều vệ sĩ canh giữ.
Cuối cùng, Diệp Mạn Tinh cũng thấy Bối Bối và Đoàn Đoàn đang ở , trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Cô thắc mắc: “Tại đến vùng núi hẻo lánh như ?”
Đào Gia: “Bởi vì vị trí của đào mộc bổn thể của cô còn hẻo lánh hơn thế ."
Diệp Mạn Tinh: "?"
Một tiếng gầm vang lên, bầu trời xuất hiện những tia sấm sét mơ hồ, sắc mặt Diệp Mạn Tinh chợt đổi.
Đến Đào Gia cũng chửi thề: “Lôi kiếp của cô sắp đến ?"
Diệp Mạn Tĩnh gật đầu: “Ừ.”
Đào Gia: “Cô chuẩn gì cả, thể chịu đựng ?”
Diệp Mạn Tĩnh dừng một chút, đó lắc đầu: “ ."
Cô giải thích thế nào, trong gian khá nhiều ngọc thạch, nhưng chỉ một đoạn đào mộc nhỏ, cô sợ lân lôi kiếp sẽ gồm ba mươi sáu đợt sấm sét.
Như thì cô chống đỡ nổi.
Đào Gia dừng , cảm giác như sắp vỡ vụn: “Trước đây cô vượt qua như thế nào?”
Diệp Mạn Tinh lưng trai, hỏi, bèn đáp: “Có Tân Lâm và ba, bọn họ sẽ chịu đựng phần lớn, còn chỉ cần chịu một ít thôi.”
Đào Gia dừng , cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Tân Lâm đến bên cạnh cô sớm như ?”
Diệp Mạn Tình: “Cái gì?”
Cô dứt lời, một viên đạn đột nhiên xuyên qua, cô nhảy khỏi lưng Đào Gia, đẩy , hai lăn xuống hai hướng khác để tránh phát đạn.
“Bùm” một tiếng.
Đột nhiên, từ phía của Bối Bối và Đoàn Đoàn vang lên một tiếng nổ, sắc mặt của Diệp Mạn Tỉnh và Đào Gia đều đổi.
May mắn , ngay đó, Bối Bối và Đoàn Đoàn cho đối thủ ngã bay hết , khiến đối phương tức đến hộc máu. Lúc , chúng mới chú ý đến sự xuất hiện của .