Cô bỗng nhớ tới Tạ Minh Đồ, may mắn là đối phương chuyện , bằng sẽ tổn thất lớn.
thật là Cẩu Tử radar.
Vì cảm ơn mà chị Thuận tặng quà cảm ơn cho hai vợ chồng, vốn Tô Hiểu Mạn nhận nhưng mà vẫn chị Thuận ép nhận lấy.
“Hai nhận lấy , nếu mà đốt thì hủy hết sạch .”
“ và vợ chồng hai duyên với , đưa cho hai cũng khéo.”
“Số tơ tằm tặng hai để chúc hai vợ chồng bách niên hòa hợp.”
Tạ Minh Đồ xong những lời , trong lòng vô cùng vui mừng, Tạ Minh Đồ ôm đống chăn đệm tơ tằm về tới nhà họ Chu, nhưng mà, vui quá hóa buồn, hiện tại nhiều thêm một cái chăn, Cô vẻ hào phóng mà đẩy chăn cho Tạ Minh Đồ còn bản thì kéo cái chăn bông của nhà họ Chu qua, “Đây là thứ chị Thuận dùng để cảm ơn , tối dùng nó .”
Trong lòng của Tạ Cẩu Tử đang nhỏ máu, chịu đựng đau lòng mà đẩy cái chăn tơ tằm trở về, nhẹ giọng : “Mạn Mạn dùng .”
Tô Hiểu Mạn từ chối nữa, da mặt dày mà nhận cái chăn tơ tằm mềm mại bao lấy thể của .
So sánh với những chiếc chăn bông dày thì tơ tằm mềm mại, nhẹ - khô ráo ấm áp đúng là thoải mái nhất.
Hiện tại cứ để cô hưởng thụ một chút.
Cô đầu với Tạ Minh Đồ: “Về em sẽ dệt cho một cái chăn tơ tằm nhé!”
Chuyện cứ tính là nợ .
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm chính khẳng định sẽ trả cho .
Tạ Minh Đồ nghiêng ở giường, đắp cái chăn bông lạnh như băng, an ủi, ngược càng thêm buồn bực.
ANh cần Mạn Mạn nhiều chăn như cho .
Tình nguyện chỉ một cái chăn.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-112-dao-sen.html.]
“Thu hoạch củ sen!! Thu hoạch củ sen!!”
“Năm nay mùa!”
Lúc lên đường thu củ sen, cũng là thời điểm náo nhiệt trong thôn, giờ thôn hợp tác gieo trồng, thu hoạch cũng là thôn cùng thu hoạch, vô luận là thu hoạch sản phẩm nào chăng nữa, đều là những ngày tháng vui vẻ của .
Thu hái quả hồng, hái quả táo, thu hoạch củ sen, chia bí đỏ, ở ngày thu hoạch đó, mỗi đều thể ăn nhiều thêm một miếng.
Đám Tô Hiểu Mạn theo trong thôn đào củ sen, thời điểm , là lúc động viên thôn, tất cả đều tới,lúc bọ họ tới, Tô Hiểu Mạn, Triệu Thanh Thanh, Hà Lượng, Khương Yến Đường, ông Trần, Trương Lị Lị, Đường Kiến Cường mấy đều tới cả, chỉ trừ bỏ một là Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ giúp đỡ chạy xe vận chuyển ở trong huyện ,chắc là lấp đầy kim khố của , Tô Hiểu Mạn cũng rõ ràng lắm trong thời gian đến tột cùng kiếm lời bao nhiêu tiền.
“Cẩn thận con đỉa.”
Triệu Thanh Thanh xắn ống quần tới gần đầu gối, cũng xuống nước theo những khác, khi ở trong nước vài bước thì phát hiện rằng xắn ống quần cũng chẳng ích gì, còn bằng nhụt luôn ống quần xuống.
“Có cá chạch, cá, còn cua, má ơi!!”
“Không bắt !”
“Đào củ sen.”
“A a a!! Con đỉa con đỉa!!!”
Mấy ngày nay của Triệu Thanh Thanh trôi qua vô cùng , cảm thấy so với cuộc sống sinh hoạt nhẹ nhàng ở đại đội Thanh Hà, thì mỗi ngày hái lá dâu cho tằm ăn cho cá ăn tuy rằng cũng mệt, thoải mái hơn nhiều so với việc đồng ruộng.
Cô hâm mộ các nữ thanh niên trí thức bên , cần cu li quá nhiều.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Tên tiểu tử họ Tạ tới đây?” Hà Lượng là tức giận bất bình, gã cũng theo để chạy xe vận chuyển, nhưng mà bên đó thu nhận.
Hà Lượng thể chịu đựng chính một tên tiểu tử nghèo khinh thường, ở bên biểu hiện còn hơn cả gã về mặt, hiện tại còn tới đây đào củ sen, nhàn nhã nắm tay lái.
Gã ghét bỏ mà ruộng sen, thật sự xuống chút nào nên bắt đầu dạo ở xung quanh, nhặt một củ sen rửa sạch sẽ, cắn thử một miếng.
Khương Yến Đường vùi đầu việc, đem củ sen mới đào chồng chất lên bờ ruộng, Trương Lị Lị ở bờ ruộng hô lên với : “ thanh niên trí thức Khương, uống nước ?”
Khương Yến Đường lắc lắc đầu.