Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 170: Bùi Đoàn trưởng lại có diệu kế gì trong túi gấm?
Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:36:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh chiều tà nhuộm vàng rực khói bếp của Vương gia thôn, chiếc cối đá gốc cây hòe già đầu làng vẫn còn lưu ấm của ban ngày.
Thẩm Nam Sơ dựa bệ cối đá, đầu ngón tay xoay xoay một cọng cỏ đuôi chó.
Bùi Chính Niên một bên, bóng dáng màu xanh quân phục ánh hoàng hôn kéo dài .
"Hai cùng cất tiếng một lúc."
"Chị thấy thế nào thì ?"
"Cậu định thế nào?"
Bùi Chính Niên , ánh hoàng hôn rơi đôi mắt sâu thẳm của , đồng t.ử sáng lên,
"Lần để cho bọn chúng một ấn tượng khắc sâu suốt đời, khiến lũ tiểu t.ử đó đến ba chữ Vương gia thôn là chân run."
Thẩm Nam Sơ nhướng mày, cọng cỏ đuôi ch.ó xoay một vòng trong kẽ tay,
"Ồ? Bùi Đoàn trưởng diệu kế gì trong túi gấm?"
Bùi Chính Niên hất cằm về phía khe núi ở hướng tây, nơi vách đá xanh trong màn sẩm tối ánh lên ánh sáng lạnh lẽo,
"Dạo mưa lớn khá nhiều, đá núi lỏng vài hòn vốn là chuyện thường."
Anh câu bằng giọng bình thản, như thể đang lúa mạch ngoài ruộng đến kỳ thu hoạch.
Thẩm Nam Sơ "khinh" một tiếng,
"Chiêu chẳng mới mẻ gì, còn cũ kỹ hơn cả dấm cũ của Vương đại gia đầu làng ủ nữa kìa."
"Lần xử đám Phùng Khang Bình, dùng chính chiêu . Sao, trong kho binh pháp của Bùi Đoàn trưởng chỉ còn từng thứ ?"
Khóe miệng Bùi Chính Niên ngậm nụ , chẳng hề tức giận,
"Chiêu cũ là cũ, nhưng miễn dùng thì ."
Anh hạ giọng,
"Hơn nữa, còn kế tiếp theo."
"Ồ?"
Thẩm Nam Sư hứng thú lên, tiến gần hơn một chút,
"Muốn chi tiết."
"Cậu thấy bù ngoài ruộng thế nào?"
Bùi Chính Niên hất cằm về phía ruộng lúa xa.
Dưới ánh chiều tà, mấy con bù đội nón rách đang lay nhẹ theo gió chiều,
"Trong núi tối, gió lớn, nếu để chúng 'sống' lên..."
Thẩm Nam Sơ lập tức hiểu , trong mắt lóe lên ánh sáng tinh quái,
"Giả thần giả quỷ? Chiêu đúng là mới hơn ném đá."
Cô nhón chân lên núi, màn sẩm tối bắt đầu lan xuống sườn núi,
Năm tháng tuy là phá tứ cựu, nhưng thực sự gặp chuyện khoa học giải thích , ai trong lòng chẳng sợ hãi?
Vân Vũ
Mấy ngàn năm truyền thuyết thần quỷ, nào phá là thể phá .
" vẫn còn thiếu chút gì đó."
Thẩm Nam Sơ nhớ cảnh tượng thấy sườn núi đó, trong mắt sáng lên,
"Phải thứ khiến chúng triệt để tin phục."
Bùi Chính Niên nhướng mày, định hỏi là thứ gì, nhưng thấy Thẩm Nam Sơ phẩy tay,
"Chuyện đừng quản, giao cho là ."
"Còn việc bố trí, quen thuộc, cần lắm mồm."
"Được."
Bùi Chính Niên hỏi thêm, chỉ là sự tò mò trong đáy mắt càng thêm đậm.
Anh quá hiểu Thẩm Nam Sơ, phụ nữ hoặc là tay, tay ắt là diệu chiêu,
"Ta bảo Hùng Lỗi bọn họ dời đá lắp cơ quan, cùng nhé?"
"Không cần, dẫn Vân Chu là ."
Thẩm Nam Sơ hướng về phía xa gọi một tiếng,
"Bùi Vân Chu."
Bùi Vân Chu đang dựa cửa xe hồi hộp lập tức lon ton chạy tới,
"Chị dâu hai, gọi cháu ?"
"Đi lên núi với , việc ."
"Dạ."
Thẩm Nam Sơ lúc liếc mắt với Bùi Chính Niên,
"Tối nay bảo đảm khiến mở mang tầm mắt."
...
Dưới chân núi, Dư Chấn đang một tảng đá xoa bóp bắp chân chuột rút, bụng đầy hỏa khí trút .
Chiếc áo cánh vải thô rách mấy miếng, dính đầy bùn đất và nước cỏ, đến gần thể ngửi thấy mùi phân.
Đây là kỷ niệm của việc đầu nhào xuống hố phân buổi chiều.
"Lãnh đạo, nước sôi !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-170-bui-doan-truong-lai-co-dieu-ke-gi-trong-tui-gam.html.]
Phùng Khang Bình xách một cái nồi nhôm sứt miệng, nhón chân bước về phía Dư Chấn, còn cách ba mét dừng , thực sự dám gần thêm nữa.
Mấy tên Hồng vệ binh theo cũng đều bịt mũi, ánh mắt lảng tránh, sợ nhiễm mùi đó.
Mặt Dư Chấn bừng đỏ, vì hổ, mà là vì tức giận.
Hôm nay ở Vương gia thôn ít đau đớn, ngã tám , dính phân hai , vất vả lắm mới đến chân núi, còn chịu sự chán ghét của lũ thuộc hạ .
"Đứng xa thế gì? Trên chí ?"
Dư Chấn quát một tràng.
Phùng Khang Bình mặt chất đầy nụ giả tạo, bước lên phía hai mươi centimet, đủ cách để thể đưa nồi qua,
"Sao dám chứ, lãnh đạo! Chủ yếu là sợ nước nóng cẩn thận mà giội lên lãnh đạo."
trong lòng Phùng Khang Bình oán thầm: Còn đáng sợ hơn cả chí nữa !
Mùi , cách hai dặm cũng thể xua đuổi chồn hôi!
Tên gầy gò bên cạnh nhịn chen một câu,
"Lãnh đạo, ngài nhân lúc đun nước suối tắm ?"
Vừa dứt lời liền Phùng Khang Bình trừng mắt ngắt lời.
Đây chẳng là cố ý nhắc đến chuyện nên nhắc ?
Dư Chấn quả nhiên nổi điên,
"Tắm? Ta ở suối cọ sát da sắp tróc !"
"Chẳng là do các ngươi vô dụng, đến một cái làng cũng chiếm nổi, hại chịu tội !"
Phùng Khang Bình vội vàng đỡ,
"Lãnh đạo hãy nguôi giận, chủ yếu là cái làng quái lạ."
"Lần chúng , đá núi lăn xuống đuổi chạy, còn cô quân tẩu , yếu đuối mảnh mai, nhưng mẹo quỷ thì nhiều lắm!"
Lời của một nửa là than thở, một nửa là kể công.
Hàm ý ngầm là: Ngài xem, kém, mà là địch quá gian xảo.
Dư Chấn ăn chiêu , chằm chằm bóng núi đen kịt phía xa, trong mắt lóe lên ánh sáng tham lam.
Cấp rõ , chỉ cần phát hiện bí mật trong núi , sẽ cho thăng chức lên một bậc.
Hắn chán ngấy cái huyện nhỏ Ninh An .
Hắn lên kinh thành.
Đến kinh thành, lúc đó cái gì chẳng ?
Ánh sáng trong mắt Dư Chấn ngày càng rực rỡ.
"Lát nữa ăn xong đồ lên núi, chúng nhiều như thế, còn mang theo vũ khí, dù gặp sói cũng lột da nó!"
Trong lòng Phùng Khang Bình "thình thịch" một tiếng, thực sự sợ cái Vương gia thôn .
tham vọng trong mắt Dư Chấn, dám , chỉ thể khom lưng gật đầu nhận lời,
"Lãnh đạo ! Chúng đông thế mạnh, khẳng định sẽ thành công!"
trong lòng tính toán: Lát nữa thực sự gặp chuyện, nhất định chạy nhanh một chút.
Mấy tên Hồng vệ binh bên cạnh bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, trong nồi nhôm nấu cháo rau dại, trộn nửa túi bột ngô, mùi thơm dần dần tỏa .
Dư Chấn hít hít mũi, tạm thời nén hỏa khí xuống.
Dù thì, no bụng hẵng tính.
...
Phía bên núi, màn sẩm tối dệt thành một tấm lưới lớn.
Thẩm Nam Sơ dẫn Bùi Vân Chu con đường nhỏ trong rừng, chân giẫm lá rụng phát tiếng xào xạc nhẹ.
Trong rừng lan tỏa hương thơm của lá thông, thỉnh thoảng vài con chim về muộn đập cánh rơi xuống, ríu rít bàn tán ngớt.
"Chị dâu hai, chúng lên núi gì thế? Trời tối nên về nhà ăn cơm chứ."
Bùi Vân Chu lẩm bẩm nhỏ, nhưng đôi mắt tò mò quanh.
"Lát nữa sẽ ."
Thẩm Nam Sơ xong, dừng bước.
Cô chỉ bụi cây bên đường,
"Cậu xem là gì?"
Bùi Vân Chu theo hướng Thẩm Nam Sơ chỉ qua, chỉ thấy vài chiếc lá xanh, đang đậu vài con côn trùng nhỏ, phía m.ô.n.g lấp lánh ánh sáng xanh lờ mờ, như những ngôi nhỏ đính lá cỏ.
"Đom đóm!"
Bùi Vân Chu mắt sáng lên.
"Đoán đúng ."
Thẩm Nam Sơ từ trong túi lấy mấy tờ giấy cắt sẵn và một cuộn dây gai nhỏ, "Chúng bắt đom đóm, đèn lồng."
Bùi Vân Chu như ông già ngẩng mặt lên trời, mù tịt hiểu,
"Bắt đom đóm đèn lồng? Nhà chẳng đèn điện ?"
"Cậu đoán xem!"
"..."