Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 225: Cá đã cắn câu

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:43:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên Thẩm Nam Sơ đang hòa thuận êm ấm, còn bên , nơi ở của Trịnh Đồng Vỹ náo loạn yên.

Trịnh phụ, Trịnh mẫu và Trịnh Thiện Thiện tin sắp điều động trở về Cục Di sản Văn hóa ở kinh thành, từ sáng sớm chặn ngay cửa phòng .

Vừa bước cửa, Trịnh mẫu bệt xuống đất, vỗ đùi lóc t.h.ả.m thiết:

"Trịnh Đồng Vỹ! Đồ vô lương tâm! Mày quên mất ai nuôi mày lớn khôn ? Giờ mày sắp về kinh thành , mà đem theo chúng tao! Mày định mặc kệ chúng tao ? Mày định để chúng tao sống nghèo khổ ở cái làng quê suốt đời ?"

Trịnh Thiện Thiện bên cạnh, mặc chiếc áo bông hoa mới mua, lóc nức nở:

"Anh, đưa em về kinh thành ! Em làng nữa! Bây giờ là cán bộ của Cục Di sản Văn hóa , chắc chắn thể giúp em điều động về đó!"

Trịnh Đồng Vỹ họ, ánh mắt lạnh lẽo như dòng nước cuối đông:

"Hồi đó chính là các đuổi khỏi nhà họ Trịnh, chính các đoạn tuyệt ân nghĩa với . Giờ sắp về kinh thành, các đến cầu xin? Đã muộn !"

"Mày... Đồ bạch nhãn lang!"

Trịnh phụ tức giận run , chỉ thẳng mũi Trịnh Đồng Vỹ mà mắng:

"Chúng tao nuôi mày lớn khôn, chu cấp cho mày ăn học, mày đối xử với chúng tao như ? Lương tâm của mày ch.ó ăn mất ?"

"Nuôi ?"

Trịnh Đồng Vỹ lạnh một tiếng, giọng đầy châm biếm:

"Các nuôi , chẳng qua chỉ là để cho bàn đạp cho Thiện Thiện! Hồi nhỏ, đồ ăn ngon đều dành cho Thiện Thiện, quần áo đều cho Thiện Thiện; lớn lên, công việc công xã phân phối cũng nhường cho Thiện Thiện; giờ dựa bản lĩnh của để điều về kinh thành, các theo hưởng lây? Ta cho các , thể nào!"

Hắn bước tới , đẩy ba họ ngoài:

"Các mau , đừng ở đây ảnh hưởng đến thu dọn hành lý. Sau chuyện của , cần các quản; chuyện của các , cũng đừng đến phiền !"

Trịnh mẫu còn ăn vạ, nhưng Trịnh Đồng Vỹ một cái đẩy mạnh ngoài cửa.

...

Ngày rời Vương Gia thôn, trời còn sáng hẳn, gà trong làng cất tiếng gáy đầu tiên, dân làng đến tiễn đưa.

Vương Kiến Quốc dẫn theo mấy thanh niên trai tráng, giúp chuyển hành lý lên chiếc máy kéo cải tạo.

Vu Lan Hoa ôm Muội Cầu, cổ Muội Cầu buộc một sợi dây đỏ, treo một cái chuông nhỏ – chính là Vu Lan Hoa đặc biệt đan cho nó.

Những cụ già trong làng, ai nấy đều cầm những quả trứng gà, lạc mà dành dụm , nhét tay Thẩm Nam Sơ.

Lũ trẻ con vây quanh chiếc máy kéo, níu áo Bùi Vân Chu, hỏi "trường Đại học Kinh thành lớn ", "bao giờ về kể chuyện kinh thành cho chúng nó ".

Bùi Vân Tê và Vương Vệ Dân một bên, lưu luyến rời. Vương Vệ Dân nhận lệnh điều động về Quân khu Trung ương, ba ngày sẽ lên đường báo cáo, mới nhậm chức, cơ hội gặp mặt càng hiếm hoi.

"Vân Tê, đến kinh thành , chăm sóc cho bản , ăn uống đúng giờ, đừng thức khuya ôn bài mãi."

Giọng Vương Vệ Dân khàn khàn:

Vân Vũ

"Anh sẽ thư cho em, khi đơn vị cho phép gọi điện, cũng sẽ gọi điện cho em."

Bùi Vân Tê gật đầu, nước mắt lăn tròn trong khóe mắt, nhưng cố gắng kìm để rơi xuống:

"Anh cũng chăm sóc cho bản , lúc huấn luyện chú ý an . Em sẽ học tập thật , đợi khi em trở thành bác sĩ, sẽ thăm ."

Chiếc máy kéo từ từ rời khỏi Vương Gia thôn, dân làng theo phía , vẫy tay, hô to "thường về thăm nhé", "lên đường bình an".

Muội Cầu chạy theo một đoạn đường, hướng về phía chiếc máy kéo "ư ử" kêu lên, cái đuôi vẫy ngừng.

Thẩm Nam Sơ ở ghế lái, gương chiếu hậu hình ảnh Vương Gia thôn ngày càng xa dần, bóng dáng dân làng ngày càng nhỏ bé, trong lòng tràn đầy lưu luyến – nơi tuy là quê hương cô, nhưng cho cô chỗ dựa ấm áp nhất.

Đồng thời đó, tại bệnh viện 301 ở kinh thành, Bùi Chính Niên đang giường bệnh, chân mày nhíu chặt.

Vết thương ở vai của vẫn lành hẳn, bác sĩ ít nhất còn viện nửa tháng nữa, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt – hẹn với Thẩm Nam Sơ, đợi khi vết thương lành hẳn sẽ đến Vương Gia thôn đón cô và gia đình về kinh thành, mà giờ đây, kẹt trong bệnh viện, ngay cả một tin nhắn cũng thể truyền ngoài.

"Chính Niên, chứ?" Bùi Chính Vĩ đẩy cửa bước , tay xách một giỏ hoa quả, bên trong đựng táo và quýt, đều là những loại quả hiếm thấy trong mùa .

Trên mặt mang nụ giả tạo, đến bên giường bệnh, đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường:

"Anh vết thương của hồi phục khá , đặc biệt đến thăm . Bố bảo nhắn với một câu, bảo yên tâm dưỡng thương, việc nhà cần lo lắng."

Bùi Chính Niên , ánh mắt suy sụp:

"Đại ca, thằng em coi như phế , dù thể hồi phục, cũng thể trở về đơn vị nữa."

Bùi Chính Niên cố ý giả vờ thương trọng, để Bùi Chính Vĩ buông lỏng cảnh giác.

"Chính Niên, . Chúng em ruột thịt, sẽ phần của , cống hiến thật cho đất nước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-225-ca-da-can-cau.html.]

Bùi Chính Vĩ xuống ghế bên giường bệnh, giả vờ quan tâm :

"Dù thể cũng , đại ca sẽ là đôi chân của ."

Bùi Chính Vĩ vẻ mặt ủ rũ của Bùi Chính Niên, trong lòng thầm khoái trá.

"À đúng , Lão giáo sư Lưu trở về an , bộ bản vẽ trong tay bố, cũng nên đưa đóng góp cho đất nước ?"

"Bố tuổi cao, thương, chi bằng việc giao cho lo liệu."

Bùi Chính Niên trong lòng chìm xuống, Bùi Chính Vĩ sắp bắt đầu hành động .

Hắn giả vờ gắng gượng chịu đựng cơn đau của vết thương, thẳng dậy:

"Đại ca, việc vốn là của em, giờ phiền đến ."

Sắc mặt Bùi Chính Vĩ thoáng hiện vẻ mừng thầm:

"Yên tâm, việc nhất định lo cho ."

"Vậy quá, chiều nay em sẽ với bố."

Lời của Bùi Chính Niên khiến ánh mắt Bùi Chính Vĩ lóe lên vẻ đắc ý.

"Được , dưỡng thương nhé, phiền nữa."

Đợi Bùi Chính Vĩ khỏi, Bùi Chính Niên lập tức nhấn chuông gọi bên đầu giường.

Không lâu , Tôn Học Lâm chạy :

"Đoàn trưởng, ngài chỉ thị gì?"

"Mau giúp liên lạc với Bùi tư lệnh, dùng điện thoại mật mã."

Bùi Chính Niên hạ thấp giọng:

"Cứ c.ắ.n câu, để ông lập tức bố trí nhân thủ, chuẩn thu lưới."

"Ngoài , giúp thủ tục xuất viện, xuất viện ngay bây giờ."

"Đoàn trưởng, bác sĩ vết thương của ngài khỏi, thể xuất viện !" Tôn Học Lâm chút sốt ruột.

"Không còn thời gian nữa ." Giọng điệu Bùi Chính Niên kiên quyết, "Bùi Chính Vĩ sẽ đợi em lành thương , sắp tay . Nếu bản vẽ lấy , hậu quả khó lường."

Tôn Học Lâm dám khuyên can nữa, vội vàng liên lạc với Bùi phụ, đồng thời thủ tục xuất viện.

Chiều hôm đó, Bùi Chính Niên mặc chiếc áo khoác dày, vai đeo băng bó, lên xe, thẳng tiến về Quân khu Trung ương.

Lúc , Bùi phụ đang trong thư phòng, tay cầm bộ bản vẽ niêm phong bằng giấy da bò, sắc mặt nghiêm trọng.

Nhìn thấy Bùi Chính Niên bước , ông vội dậy: "Chính Niên, con đến đây? Bác sĩ bảo con viện ?"

"Bố, Bùi Chính Vĩ sắp tay ."

Bùi Chính Niên đến bàn việc, hạ giọng :

"Con xuất hiện, sẽ nghi ngờ."

"Xét theo tính cách của con, tận mắt chứng kiến việc bàn giao, thể yên tâm?"

Chỉ Bùi Chính Niên nhập cục diện, Bùi Chính Vĩ mới yên tâm.

" mà, thể con như ?"

"Được."

Bùi Chính Niên hiểu rõ thể .

So với bình thường tất nhiên là bằng, nhưng để đối phó với Bùi Chính Vĩ thì vẫn còn dư sức.

Bùi phụ gật đầu, cẩn thận đặt bộ bản vẽ trong cặp công văn, khóa phéc-mơ-tuya :

"Được, việc giao cho con ."

"Vạn sự cẩn thận, tuyệt đối đừng cố chấp."

...

 

Loading...