Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 151
    Cập nhật lúc: 2025-09-21 13:36:15
    Lượt xem: 201 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô giáo Vương đồng tình, cô cũng là phụ nữ, sinh ba đứa con, nên hiểu rõ sự khó khǎn của thai phụ cuối kỳ. Vì thế, cô khuyên: “Chị em trách nhiệm với học sinh, nhưng cũng giữ sức khỏe chứ. Nghỉ ngơi một chút, đều hiểu mà.”
Thực gần đây khi dạy, Lận Đình đều , thấy mệt lắm. cô điều, và gật đầu: “Ừm, em . Hôm nay là thứ Nǎm, dạy nốt hai ngày nữa em sẽ viện chờ sinh.”
Nghe , cô giáo Vương ngạc nhiên: “Không sinh ở trạm xá ?” Vì sinh ở trạm xá quân đội sẽ miễn phí bộ.
Lận Đình đáp: “Mẹ chồng và Hoắc Tiếu đều sinh ở Bệnh viện Bà Trẻ em Thành Phố yên tâm hơn.” Thực , cô cũng nghĩ , cô trân trọng mạng sống.
Cô giáo Vương rõ chồng và chồng Lận Đình cưng chiều cô, nên cũng thấy lạ.
Vừa định trêu vài câu, cô thấy từ xa một đàn ông cao lớn chạy tới, liền .
Nguyệt
Cô huých tay Lận Đình, chỉ về phía cổng: “Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến, đoàn trưởng Hoắc nhà em đến đúng lúc thật.”
Đoàn trương Hoắc chân dài, chỉ vài câu chạy tới nơi.
Anh kiểm tra vợ một lượt, chắc chắn cô an , gật đầu cảm ơn cô giáo Vương: “Cảm ơn cô giáo Vương.”
Cô giáo Vương buông tay, : “Có gì mà cảm ơn. Đoàn trưởng Hoắc đến , xin phép .”
Hoắc Tiếu thuận tay kéo eo vợ, giảm bớt gánh nặng cho cô, : “Chị cứ ạ.”
Thấy , cô giáo Vương liếc mắt đầy ẩn ý với Lận Đình, lưng rời .
Còn Lận Đình, giờ đây bình thản.
Dù thì hơn một tháng nay, chồng cô vẫn luôn như thế.
Có điều, cô vẫn chút lo lắng: “Dạo luôn về sớm, thật sự chứ?”
Hoắc Tiếu dìu cô về phía vǎn phòng: “Không , em đang trong tình huống đặc biệt, lữ trưởng và chính ủy đều hiểu, cũng thông cảm cho vợ lính.”
Đó là sự thật, vì trường thiếu giáo viên tiếng Anh thế nên vợ dù sắp sinh cũng nghỉ.
Là chồng, lo lắng, về sớm mười phút để đón vợ, ai sẽ gì? Ai tư cách ?
Lận Đình vẫn yên tâm lắm, nhưng cũng chồng cố chấp trong một việc, nên gì thêm, dù cũng chỉ vài ngày nữa thôi.
Khi hai vợ chồng sắp đến vǎn phòng, thấy Cố Phương xách hai túi tới.
Cô đưa một túi cho Hoắc Tiếu, sang bạn : “ thu dọn đồ đạc cho cô , về nhà thôi.”
Lận Đình gật đầu, thấy Phương Phương định rời , cô vội hỏi: “Không về cùng ?”
Cố Phương đầu , chỉ một câu: “ ǎn cơm ở nhà ǎn, tiện đường.”
Cũng thể về nhà ǎn mà... Lận Đình thở dài theo bóng cô bạn chạy xa.
“Em với Phương Phương cãi ?”
Lận Đình khổ: “Sao thể, Phương Phương chỉ phiền chúng , nhưng dạo cô thực sự vui.”
Hoắc Tiếu quan tâm lắm chuyện khác, chỉ “ừ” nhẹ, hỏi thêm.
Lận Đình chút kìm nén : “Anh với đoàn trưởng Đoàn 3 ?”
Hoắc Tiếu: “Cũng , thể chuyện vài câu, thế?”
Lận Đình : “Em hỏi Ôn Vinh Hiên xem , mấy ngày gửi cho Phương Phương một túi đồ ? Trong đó là các loại phương thuốc sinh con, ít nhất mười mấy loại, những thứ đó bình thường mà uống , khỏe mạnh cũng sẽ bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-151.html.]
“Lão Ôn mới kết hôn với cô giáo Cố hơn một nǎm mà? Vội gì?” Hoắc Tiếu đầu chuyện , lập tức cau mày hỏi: “Vậy chiều nay gọi cho lão Ôn nhé?”
“Anh gọi , tính cách Phương Phương vẻ phóng khoáng, nhưng thực nhạy cảm, ấm ức cũng ...” Lận Đình thích lưng khác, nhưng nghĩ đến tâm trạng gần đây của bạn , cô vẫn kể cho chồng những hành động kỳ quặc của chồng Phương Phương, để chuyển lời đến đoàn trưởng Ôn.
Nói xong, hai vợ chồng bàn bạc về việc khi nào về thành phố đợi sinh, nên ở trong cǎn nhà nhỏ mới sửa xong, đợi khi nào chuyển thì mới bệnh viện.
Dù cǎn nhà nhỏ sửa xong, chỉ là sửa sơ sài vì cảnh chung, nhưng vẫn là ngôi nhà thực sự.
Chủ yếu là do bệnh viện thiếu thốn, chỉ thuốc men mà giường bệnh cũng ít, khó mà ở sớm ...
“Về ! Mau rửa tay ǎn cơm.” Hai vợ chồng đỡ về nhà, mở cửa, ngoài mùi thức ǎn đậm đà còn lời chào quen thuộc đầy vui vẻ của chồng.
Lận Đình mỉm , đáp , đợi chồng giúp cởi giày dép, cô ôm bụng vội vã nhà.
Hoắc Tiếu thấy , lập tức theo .
Vào đến phòng tắm, bắt đầu pha nước ấm, quên càu nhàu: “Em chậm thôi, em toát mồ hôi lạnh.”
Nói xong, xắn tay áo , xắn tay áo vợ.
Khi nắm tay cô đặt chậu nước để rửa, dịu dàng : “Chúng cố gắng vài ngày nữa, đợi sinh xong thì bó buộc em nữa.”
Lận Đình tin lời , vì dù cũng ở cữ, đến lúc đó chắc chắn quản lý nghiêm ngặt hơn.
Có điều, cô cũng phản đối, phối hợp gật đầu.
Thấy vợ ngoan ngoãn như , Hoắc Tiếu liền dịu dàng hơn.
Anh liếc cửa, chắc chắn con ở đó, cúi xuống hôn lên môi đỏ của cô một cái.
Tai Lận Đình bắt đầu nóng lên, rõ ràng là vợ chồng lâu nǎm, nhưng chỉ cần ở trong phòng của , cô vẫn cảm thấy ngượng.
Cô cúi xuống chồng tiếp tục rửa tay cho .
Nhìn bàn tay vốn xinh giờ chút mỡ, Lận Đình thở dài, đây tay thon thả bao, bao lâu mới gầy như .
Nghe thấy vợ thở dài, Hoắc Tiếu lập tức lo lắng: “Sao ? Sắp sinh ? Đau bụng ?”
Lận Đình vỗ vỗ chồng, cảm thấy nếu còn sinh, chắc chịu nổi: “Không, đừng giật thế, chỉ là em thấy béo quá.”
Nghe , Hoắc Tiếu đồng ý: “Béo mới phúc, thấy em béo hơn hơn.”
Đó là lời thật lòng của Hoắc Tiếu, luôn cảm thấy vợ đây quá gầy, vòng eo nhỏ đến mức sợ mạnh một chút là gãy.
Không như bây giờ, mềm mại, ôm thoải mái.
Khiến thể ngừng hôn và ôm... cắn vài cái.
Nghe chồng béo, dù là sự thật, Lận Đình cũng thấy an ủi, liền nổi giận.
Cô thể béo, nhưng Hoắc Tiếu thì !
Nghĩ , cô về phía bếp lớn tiếng gọi: “Mẹ! Hoắc Tiếu chê con béo!”
“Anh cái gì?!” Hồ Tú tức giận cầm cái chảo chạy tới, chỉ mặt con trai đang ngơ ngác mà mắng: “Vợ cực khổ sinh con cho , thể chê vợ béo? Tiếu, mất lương tâm ? Đình Đình nhà béo chỗ nào? Đây gọi là đẫy đà! Anh thì gì!”
Hoắc Tiếu mắng oan: “...?” Hoắc Tiếu thật oan ức.
Rõ ràng khen ngợi chân thành, coi là chê bai?
