Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 214
    Cập nhật lúc: 2025-09-27 12:41:08
    Lượt xem: 174 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì cả hai đều cùng định hướng cho nǎm tới, Giang Khắc Tiên lãng phí thời gian chuyện dùng quyền hành để chỉ đạo, mà chuyển sang chuyện khác.
Ông đưa tay dập tắt điếu thuốc cháy hết, : “Bây giờ chúng là một nhà, chú sẽ chuyện viển vông. Khi các cháu đến thủ đô, Miêu Miêu và Quả Quả vẫn sẽ sống cùng các cháu.”
Hoắc Tiếu nhướng mày: “Cháu đoán mà.”
Nghe , Giang Khắc Tiên cảm thán: “Chú bận rộn lắm, cả nǎm cũng mấy ngày dành cho bọn trẻ. Hơn nữa, Tiểu Lận nuôi dạy chúng , chú yên tâm.”
Nói xong, ông cụ tự phá lên: “Ha ha, cũng chút hổ.”
Hoắc Tiếu cũng : “Chú chúng là một nhà, cháu và Đình Đình sẽ vui lòng. Khi cùng sống trong một thành phố, chỉ cần chú thời gian, đến thǎm, hoặc chúng cháu sang cũng , cơ hội gặp còn nhiều.”
Thực , dù lãnh đạo cũ , Hoắc Tiếu cũng hiểu, lý do đối phương quyết định như , bận rộn chỉ là một phần nhỏ, phần nhiều là bọn trẻ buồn.
Có thể , cả hai bên đều đang nhượng bộ vì sức khỏe tinh thần của bọn trẻ.
Giang Khắc Tiên phá lên, hiếm hoi trêu chọc: “ , chú chỉ chờ câu của cháu thôi.”
Sau khi cả hai bên đều nhún nhường, họ bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn hai giờ đồng hồ.
Khi Hoắc Tiếu xin phép về, Giang Khắc Tiên liền lấy một xấp tiền mặt và ngoại tệ từ ngǎn kéo, ngần ngại đưa qua: “Chú thể cùng, cũng Hồ Tú và Tiểu Lận thích gì, nên đưa tiền để họ thể mua thứ thích.”
Nói xong, ông cho đối phương từ chối, ép chặt tiền tay Hoắc Tiếu.
Nhìn xấp tiền dày cộm và ánh mắt mong đợi của ông lão, Hoắc Tiếu chỉ im lặng một lúc gật đầu: “Cảm ơn thủ trương.”
Thấy , Giang Khắc Tiên thơ phào nhẹ nhõm, vỗ vai : “Về , đừng để Tiểu Lận chờ lâu.”
Hoắc Tiếu: “...” Không ngờ thủ trương là như . Ngày hôm .
Cả gia đình ǎn sáng xong, liền đổi sổ hộ khẩu.
Từ nay về , Hoắc Nhất Nặc và Hoắc An Nặc sẽ là Giang Nhất Nặc và Giang An Nặc.
Giang Khắc Tiên mân mê hai cái tên, hồi lâu mới các cháu, nghẹn ngào : “Nhất Nặc, An Nặc, là bố Giang Tuấn của các cháu đặt.”
Miêu Miêu gật đầu: “Con .” Từ ngày thế của , bố kể cho cô bé .
Nghe , Giang Khắc Tiên cẩn thận cất sổ hộ khẩu túi trong, đồng thời cũng dẹp cảm xúc xúc động.
Ông vuốt đầu cháu gái, âu yếm : “Ông còn công việc, để chú Hoa Quân lái xe đưa các cháu dạo.”
Nói xong, Giang Khắc Tiên Hoắc Tiếu, Lận Đình và Hồ Tú, ôn hòa : “Đi dạo cho thoải mái, thủ đô là nơi .”
Lận Đình cau mày: “Chú để cảnh vệ đưa chúng cháu , chú về thế nào?”
Nghe , Giang Khắc Tiên : “Chú xe đưa về.”
Hai đang chuyện, Hoa Quân vẫy tay về một hướng. Chưa đầy nửa phút , một chiếc xe quân sự từ góc đường tiến .
Cũng lúc đó, nhờ lời giải thích nhỏ nhẹ của chồng, Lận Đình mới rằng, với cấp bậc của ông cụ hiện nay, mỗi khi ngoài luôn nhân viên bảo vệ theo.
“Thôi, về , cứ chơi vui vẻ, tối nếu về ǎn cơm, thì gọi cho Tiểu Nghiêm, cần cô nấu cho .” Ngồi xe và bảo vệ, Giang Khắc Tiên quên hạ cửa sổ dặn dò.
Hoắc Tiếu: “Nếu tối chú rảnh thì về ǎn cơm, chúng cháu sẽ về.” Dù đến thủ đô, chủ yếu là để các cháu ơ bên ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-214.html.]
Nghe , Giang Khắc Tiên : “Được, trưa dẫn các cháu ǎn ngon, tối về nhà ǎn.”
...
Thủ đô là một nơi tuyệt vời.
Từ Vạn Lý Trường Thành đến Thiên An Môn, từ Cố Cung đến Di Hòa Viên, từ sở thú đến các trường đại học.
Trong những ngày ở thủ đô, đoàn tham quan khắp nơi, tiếng đùa vang vọng và những khoảnh khắc quý giá lưu giữ trong từng bức ảnh.
Dĩ nhiên, niềm đam mê mua sắm của các quý bà bỏ qua chút nào. Với khoản trợ cấp “khổng lồ” của ông cụ, cộng thêm tiền riêng của họ, việc mua sắm là điều thể thiếu.
Điều khiến Lận Đình vui nhất trong chuyến là các con chỉ mơ rộng tầm mắt mà còn tǎng thêm sự tự tin. Các con thường xuyên gặp nước ngoài, từ ngại ngùng ban đầu, đến tự tin trò chuyện .
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng khi cuộc sống đầy ắp niềm vui. Chỉ trong nháy mắt, ngày chia tay đến. Sau một tuần gắn bó, bọn trẻ nảy sinh tình cảm sâu đậm với ông nội luôn chiều chuộng chúng.
Tại cửa ga tàu, cặp song sinh lớn hơn chỉ rơm rớm nước mắt, nhưng cô bé nhỏ nhất là Niên Niên ôm chặt ông nội nức nở như lúc rời khỏi ông bà ngoại.
Mọi dỗ dành, hứa hẹn sớm , cô bé mới thổn thức thả ông .
“Chú Giang, chú đừng tiễn nữa.” Mấy ngày qua, cả hai bên đều trở nên thiết. Hoắc Tiếu ôm cô con gái đang , vỗ về khuyên ông cụ đang trong nhà ga.
Ông cụ bật cảnh tượng các cháu quấn quýt quanh , tay lượt xoa đầu từng đứa trẻ, hứa hẹn bao giờ chán ghét mà chỉ yêu thương, thở dài : “Thôi, chú nữa. Các cháu đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện về cho chú.”
Hoắc Tiếu gật đầu: “Chú yên tâm.”
Hai bên chuyện thêm một lúc lâu, cho đến khi chỉ còn hai mươi phút nữa là tàu hỏa đến, họ mới chính thức chia tay.
“Lão Giang vẫn còn đó, qua thủ đô định cư cũng , ông một thì khó khǎn lắm.” Đi một đoạn, Hồ Tú mềm lòng đầu cổng ga, thấy Giang Khắc Tiên vẫn đó về phía , kìm mà thơ dài vài câu.
Cũng trong chuyến , Hồ Tú mới , cả đời lão Giang sinh bốn con.
Một trong đó sống qua ba tuổi.
Hai khác kịp kết hôn hy sinh chiến trường.
Người con duy nhất kết hôn sinh con là Giang Tuấn, cũng bức hại khi mới ngoài hai mươi.
Thêm đó, vợ ông mất sớm, cả cuộc đời lão Giang thật sự thể dùng từ bi thảm để miêu tả.
Nghe lời , Hoắc Tiếu và Lận Đình cùng đầu . Ga tàu hỏa mười giờ sáng, tấp nập.
Có những hành khách còng lưng vì bọc hành lý, bước lảo đảo, ôm bịn rịn chia tay, những thanh niên tràn đầy hy vọng về thế giới mới...
Nguyệt
Rõ ràng là một khung cảnh náo nhiệt, nhưng ở cổng là một ông già như tách biệt trong thế giới cô độc của riêng .
Lận Đình thở dài thầm lặng, bảo các con vẫy tay chào ông nội.
Không ngoài dự đoán, cô thấy ông giơ tay lên, nở nụ hân hoan mà vẫy vẫy.
Khi , Lận Đình thì thầm: “Hè đến sẽ về đây ngay.”
Hoắc Tiếu: “...Được.”
Từ thủ đô đến Thiên Kinh tàu hỏa chạy thẳng.
Vì , chỉ trong hơn một ngày, họ đến ga tàu Thiên Kinh.
