Dù kỳ kinh  trễ vài ngày, nhưng cô vốn  đều,  đây cũng từng  trễ.
Là chồng, Hoắc Tiếu đương nhiên  rõ chu kỳ của vợ  đều.
Vì   gật đầu, giặt khǎn sạch  phơi,  đó  vợ uống hết nửa bát cháo trắng mới dẫn cô đến trạm y tế.
“Là  thai, 35 ngày .” Sau một cuộc kiểm tra đơn giản, Đường Tinh kết luận.
Thật sự...  thai  ?
Lận Đình và chồng  , đều  chút ngơ ngác.
Thực , nhiều nǎm nay, Hoắc Tiếu    con thứ hai.
Lận Đình từng , vì lúc đó mới  Niên Niên, cô   tình cảm sâu đậm với cặp song sinh.
Trong thâm tâm, cô vẫn luôn cảm thấy Niên Niên là con gái duy nhất.
  , khi sống chung lâu dài, thấy Miêu Miêu và Quả Quả chẳng khác gì con ruột, cô liền từ bỏ ý định.
Không ngờ,  bao nǎm, dù  tránh thai,  vẫn mang thai... 35 ngày... nghĩa là  khi về quê   ?
Nghĩ đến cả tháng qua   đây  đó, Lận Đình chợt thấy chóng mặt... đứa bé  thật sự  may mắn.
Nhìn thấy vợ chồng họ  vẻ ngơ ngác, Đường Tinh  đùa: “Hai  vui quá nên ngẩn ngơ ?”
Lận Đình tỉnh ,  bối rối   diễn đạt cảm xúc của  thế nào: “Chỉ là... khá bất ngờ,  ?” Câu hỏi cuối cùng hướng về chồng.
Hoắc Tiếu cũng mơ màng gật đầu: “...  .”
Đường Tinh  thích thú: “Được ,  , hai  đúng là vui quá mà. Mau về , ơ đây em còn bệnh nhân.”
Nghe , Lận Đình  lấy  chút lý trí,  dậy   quên mời: “Tối nay đến nhà chị ǎn cơm, chúng  tụ tập vui vẻ. Chị  quà cho em và cả con gái em với Đổng Sính nữa.”
Đường Tinh gật đầu: “Để em gọi Đổng Sính, bảo    thời gian thì về.”
Lận Đình: “Được.”
Đứa con đến quá bất ngờ.
,  khi hết bối rối và ngạc nhiên, niềm vui dần hiện lên.
Hoắc Tiếu cẩn thận bảo vệ vợ suốt đường về nhà, từ xa  thấy  và các con chờ ở cửa.
Thấy con trai cẩn thận như , Hồ Tú  hiểu ngay kết quả. Bà vui mừng  kìm .
 nhớ tới ba tháng đầu  nên thông báo, bà cố nén niềm vui.
Đợi đến khi con trai và con dâu  nhà,  yên  ghế sofa, bà mới đưa một cốc sữa mạch nha  vui vẻ hỏi: “Có thai   ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-216-hoan-chinh-van.html.]
Nguyệt
“35 ngày .” Lận Đình nhận cốc , mắt  cong cong.
“Quá , quá !” Không  bậc cha  nào  thích con cháu đông đúc. Hồ Tú vui mừng khôn xiết.
  niềm vui, bà  thấy thương con dâu vì những vất vả  đó, vội : “Mẹ nhớ mùa hè, Lệ Hoa  muối mận. Đình Đình chờ chút,   hỏi xem còn , ǎn vài quả  bữa cơm.”
Nói xong, bà vội vàng   ngoài mà  kịp tháo tạp dề...
Thấy , Quả Quả đang chơi vui với bạn,  chị gọi về mà  hiểu, hỏi: “35 ngày là ? Sao bà vui thế?” Hỏi xong còn  toe toét.
“Dốt quá!” Miêu Miêu liếc  em trai   sang : “Mẹ, là chín tháng nữa mới sinh em trai   ạ?”
Lận Đình  nhẹ: “Tám tháng nữa thôi,  nhất thiết là em trai, cũng  thể là em gái.”
Miêu Miêu ân cần: “Em trai  em gái đều  ạ.” Chỉ cần  bình an là  .
Nghe hiểu  đang  em bé, Quả Quả nhảy cẫng lên vì vui mừng: “Con  em trai, con  em trai.”
Niên Niên lập tức phản đối: “Con  em gái,  ơi, em gái!”
Quả Quả  sang em gái: “Em là con gái ,    là em trai.”
Niên Niên  chịu thua: “Em là em gái của , chứ   của em. Em  em gái, em gái  thể cùng mặc váy hoa.”
Quả Quả   cho chóng mặt, nhǎn mặt : “Phải là em trai!”
Niên Niên bĩu môi: “Em gái!”
“Em trai!”
“Em gái!”
“Em trai... ưm...”
Miêu Miêu bịt miệng em trai, cắt ngang: “Im ngay, ồn ào quá!”
Quả Quả: “...”
Niên Niên   chống lưng, khúc khích , nấp  lưng chị  thò đầu   mạnh miệng: “Em gái!”
Nhìn con trai  chọc tức đến mức  nhéo em gái nhỏ, Lận Đình cảm thấy niềm vui trong lòng càng thêm rõ rệt.
Cô... thực sự sắp    nữa . Nghĩ đến đây, cô  đầu  chồng.
Không ngoài dự đoán, cô bắt gặp ánh mắt đen láy đầy yêu thương của .
Lận Đình khẽ nghiêng , tựa   chồng, ngắm  bọn trẻ  đùa vui vẻ, đôi mắt ánh lên nét  dịu dàng: “Anh... thật tuyệt.”
Hoắc Tiếu giang tay, một tay ôm vai vợ, tay  nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, ánh mắt mềm mại: “Ừm... thật tuyệt.”
[HOÀN CHÍNH VĂN]