Kết quả, Lận Thắng Lợi và Trụ Tử  dắt ngựa, những  khác của nhà họ Lận thì   phòng  sự vây quanh của  .
“Nếu để em  , Đình Đình quả là  vợ  của thằng nhóc Tiếu Tiếu. Trong suốt mấy tháng nay, chỉ  mỗi con bé là  tin nhóc Tiếu chết, còn bất chấp  thứ để  tìm hiểu kết quả. Nhìn , bây giờ   kết quả thật  , quả nhiên cháu trai   việc gì, chị dâu, cưới  một  con dâu như thế, chị thật sự  phúc...”  là Trần Quế Lan thường  châm chọc  khác, thế nhưng nếu  khen ai đó, bà  cũng  thể khen đến tận trời.
Mọi   đặt m.ô.n.g  xuống mép giường, còn  kịp cơi áo dày, bà   lập tức cất tiếng khen.
Không khen  , dù  hôm nay khi bí thư Vương của công xã đến thông báo  mơ hồ để lộ tin tức,   đây từng xảy  một vài trường hợp giống của cháu trai , họ  chấp hành nhiệm vụ bí mật,  khi  về sẽ vinh quy gì đó. Tóm  là nhất định sẽ  thǎng chức.
Nǎm nay Trụ Tử - con trai của bà  cũng mười tám ruồi, còn đang trông cậy  cháu trai sắp xếp cho một công việc  đây.
Lúc    vài lời êm tai, chẳng lẽ học em dâu ba, im như hến, chỉ  nhe rǎng  ngốc nghếch  á?
Hôm qua vẫn gọi cô là Tiểu Lận, hôm nay  gọi là Đình Đình . Mặc dù Hồ Tú   vui vì Trần Quế Lan  khen những lời mà bà  khen, thế nhưng bà khá đồng ý với quan điểm của đối phương.
Con dâu vượng chồng.
Vì thế, đợi con dâu cơi áo khoác xong, bà  nắm lấy bàn tay của con dâu,   bà thông gia với ánh mắt cảm kích: “Nhà thông gia  nuôi dạy  một cô gái .”
Lý Đào Hồng đang bê bát nước đường,   thì lòng thầm đắc ý, thế nhưng ngoài miệng vẫn : “Đình Đình  một   chồng  như bà thông gia, là phúc khí của con bé.”
Hồ Tú vui vẻ đáp: “Đều  phúc, đều  phúc.”
Hiếm khi thấy bà để lộ cảm xúc  ngoài,  lộ cả rǎng,  dân trong thôn bèn cất tiếng trêu ghẹo: “ đó,  thấy thằng nhóc Tiếu  cũng là  phúc lớn mạng lớn. Mọi  thường  đại nạn  chết, tất  phúc đến cuối đời đấy thôi.”
“, đúng, đúng, cặp vợ chồng son  trai xinh gái , chờ thằng nhóc Tiếu  về... sinh một đứa cháu trai cho em Tú, chắc chắn còn  hơn đứa bé trong tranh Tết cho xem.”
Nguyệt
“Ôi, chắc hẳn  xinh cỡ Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh Bồ Tát  nhỉ?”
Nhóm   một câu, bà một câu, khen đến độ Hồ Tú và Lý Đào Hồng  tít mắt.
Mãi đến lúc , Lận Đình mới phản ứng  rằng Hoắc Tiếu  , hai  trơ thành vợ chồng bình thường.
Nhớ đến những hành động  mật giữa vợ chồng, Lận Đình vẫn luôn  cạnh  chồng  linh vật  nhịn  mà đỏ đến tận mang tai.
“Ôi ôi ôi,  kìa, mau  kìa, cô vợ mới  hổ .”
Nghe , tầm mắt của tất cả   trong phòng đầu tập trung về phía cô gái đang   kháng.
Những ánh mắt đó  càng khiến Lận Đình mất tự nhiên hơn, cô cúi đầu, lẩm bẩm giải thích: “Do trong phòng nóng quá.”
Mọi : “...”
“Ha ha ha...”
Niềm vui  thể lây lan, nhưng cũng  ngoại lệ.
Khi tất cả   đều chìm đắm trong niềm vui, thì tâm trạng của Vương Tú Cầm vẫn luôn trốn trong góc phòng âm thầm quan sát Lận Đình     cho lắm.
Nói  cũng  đúng, bơi vì Hoắc Tiếu  về, tất nhiên cô   vui vẻ.
Thế nhưng cô  nghĩ mãi mà  hiểu, vì   phụ nữ  xa Lận Đình    về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-22.html.]
Hôm qua, khi     Lận Đình  về, ban đầu cô   tin,  đó  thấp thỏm lo âu, nghi ngờ đối phương cũng sống  giống .
Vả  gần đây cô  thường xuyên chạy đến nhà họ Hoắc, cô   lo đối phương sẽ  thấu ý đồ của .
Vì thế, cô  trốn tịt trong nhà,  dám ló mặt  ngoài.
 khi tỉnh táo , cô   nghi ngờ những ký ức của bản  về đời  liệu    sai  ?
Nếu     việc nặng cả đời như Lận Đình  chạy đến túm tóc cô , dạy cho cô  một bài học về hành vi giật chồng?
Ở thời đại , những  đàn bà dâm đãng thường  đánh,  bỏ tù.
Chẳng qua  khi nỗi sợ qua , Vương Tú Cầm  cảm thấy bản   suy nghĩ quá nhiều.
Không  đến việc từ đầu đến cuối cô   từng bày tỏ thái độ gì, cho dù đối phương đến chất vấn cô  thật, thì trong tay cô  cũng  nhược điểm của Lận Đình cơ mà, cô  sợ gì chứ?
Kết quả, hôm nay khi   chạy đến nhà họ Hoắc, Vương Tú Cầm cũng cắn rǎng chạy đến theo.
 trong lòng cô    chột , nên  dám  lên , chỉ dám núp phía  âm thầm quan sát.
Thật , cô  và Lận Đình là bạn cùng lớp tiểu học.
Chẳng qua cô  chỉ học vài nǎm,   nghiệp tiểu học  bỏ ngang.
Sau đó hai  gần như  hề gặp , cô  chỉ mơ hồ nhớ rằng, Lận Đình hồi nhỏ  xinh .
 lúc  khi gặp  thật, cô   cảm thấy cô cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mặt mũi Lận Đình quá quyến rũ, xinh  đến độ  giống một   đắn.
Không giống cô ,     là  hiền vợ .
 mà,  một hồi quan sát, cô  dám chắc đối phương  hề sống . Nếu  ban nãy khi hai  vô tình chạm mắt với , cô sẽ  mỉm  với cô .
Nghĩ đến đây, trong đầu Vương Tú Cầm  khỏi nhớ  nụ  mỉm ban nãy của Lận Đình, trong lòng chợt cảm thấy tức giận.
Nghe   một vài  đàn ông  thích dáng vẻ hồ ly tinh dâm đãng thế , nếu Hoắc Tiếu cũng là loại đàn ông , thế cô   gì còn hi vọng nữa?
   cũng   , rốt cuộc  phụ nữ  xa Lận Đình     thế nhỉ?
Đã bỏ trốn ,  còn  về? Chẳng lẽ đời  cũng thế ?
Cho nên, rốt cuộc bao giờ  phụ nữ  xa Lận Đình  mới bỏ ? Hay là...  khi Hoắc Tiếu  về, cô  nghĩ cách để đuổi cô  nhỉ?
Lận Đình     những suy nghĩ trong lòng Vương Tú Cầm.
Chờ nhóm  dân trong thôn hóng chuyện đủ ,  dậy rời , cô  tiễn cha ,  trai, chị dâu  về.
Nhà  chuyện vui, nên tối nay nhà họ Hoắc sẽ quây quần ǎn một bữa.
Trần Quế Lan bưng theo một nồi miến cải trắng thịt lợn, dẫn theo chồng và sáu đứa con đến nhà chị dâu, giúp bà nấu cơm tối.