Một khi ý định, nó sẽ giống như móng vuốt cào tim.
Sau một thời gian lưỡng lự, nguyên lén lấy một ít thư giới thiệu trống đóng dấu, cũng lấy trộm một tiền của gia đình, chọn vài bộ quần áo rời trong đêm.
Cô để bất kỳ thông tin nào.
Khi trong thôn bắt đầu tìm kiếm thì cô lên tàu, dự định xuất phát từ thành phố Thượng Hải để đến Tây Tạng.
Có điều, giữa chừng, vì một giấc ngủ, cô biến thành Lận Đình của thế kỷ 21.
Theo quan điểm của Lận Đình, nguyên chỉ là một học hành nhiều quá mà trở nên ngốc nghếch.
Mặc dù chiếm lấy cơ thể của còn như vẻ đúng, nhưng cô vẫn thể cưỡng việc suy nghĩ .
Không đến việc như , cô tổn thương bao nhiêu yêu thương .
Chỉ là những năm 60, 70, một cô gái trẻ độc đến Tây Tạng một thực sự là điều tưởng.
Không chỉ đối mặt với tác động của cao nguyên, mà còn đối mặt với thảo nguyên cỏ khô và núi tuyết dày đặc.
Không bình ôxy, xe thẳng.
Nếu gặp xe để nhờ, khi bộ trong một tháng.
Vậy thì, cô sẽ ăn gì? Uống gì? Nghỉ ngơi ở ?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đủ cô cảm thấy khó thở.
Lận Đình chết, nên tất nhiên cô thể đến Tây Tạng, huống hồ là tìm một đàn ông kết hôn ý định xa.
... cô cũng thể trở về thôn ngay lúc .
Dù , nếu cô thể trở về thế giới , cô sống với danh tiếng xa.
Vì , khi cân nhắc, Lận Đình tạo một lý do hợp lý hơn cho việc nguyên lấy tiền bỏ trốn.
Cô sử dụng một tờ thư giới thiệu trống, điền đó là đơn vị của Hoắc Tiếu.
Cô rằng cô tin Hoắc Tiếu hy sinh, đến đơn vị quân đội để tìm hiểu rõ ràng, nếu thông tin là chính xác, cô cũng nhận đồ đạc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-3.html.]
Mặc dù lý do khi truy cứu đến cùng, vẻ thực sự thuyết phục, nhưng hiện tại chỉ thể như .
May là đơn vị quân đội mà Hoắc Tiếu tham gia đóng quân ở Thành Đô, từ góc độ tuyến đường, việc xuất phát từ thành phố Thượng Hải cũng lý.
Có điều, khi nghĩ đến việc thể gặp cha , Lận Đình vẫn cảm thấy buồn.
Trong lúc cô cảm thấy bực bội, hoạt động chân của để chuyển hướng, thứ ba gọi điện thoại cho Hoắc Gia Trang, cuối cùng cũng trả lời.
Lận Đình căng thẳng mím môi, nhanh chóng khẽ thở dài một , trầm giọng lên tiếng: “Xin chào, đồng chí, là...”
Đại đội Hướng Dương thuộc về Hoắc Gia Trang, ở phía đông bắc của tổ quốc, mùa đông lạnh giá kéo dài. Cuối tháng 12, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng. Những năm , thời gian , dân trong làng thường ở trong nhà tránh rét, nhưng năm nay chút khác biệt. Bởi vì con trai xuất sắc nhất của làng - Hoắc Tiếu mới hy sinh hơn ba tháng, t.h.i t.h.ể vẫn còn lạnh lẽo, cô con dâu mới là một cô gái nghiệp đại học cưới bao lâu bỏ rơi gia đình chồng để chạy trốn.
Cô chạy trốn còn mang theo tiền.
Thật là chấn động!
Thật là hiếm thấy!
Điều trở thành chủ đề nóng hổi kém gì dịp lễ Tết.
Vì thế, nhà họ Hoắc những ngày thiếu qua .
Tất nhiên, phần lớn đều mang tâm ý .
Chẳng hạn như thím ba của Hoắc Tiếu - Trương Mai Hoa, kể từ khi cháu dâu chạy trốn, bà luôn lo lắng cho Hoắc Tiếu, chính là chị dâu cả Hồ Tú của , gần như ở luôn trong nhà chị dâu.
“Hoa Mai, cô về , đỡ hơn nhiều .” Sau khi những tới xem náo nhiệt hôm nay rời , Hồ Tú dựa giường, kiểm tra hai đứa cháu trai cháu gái đang ngủ ướt giường , mới yếu ớt khuyên em dâu về nhà.
Trương Mai Hoa cao lớn, khuôn mặt tròn trịa toát lên vẻ chất phác, lúc đang xếp bằng ở cuối giường, bên cạnh một cái rổ đựng hạt dẻ lông, đang khéo léo bóc vỏ gai.
Nghe , bà liếc chị dâu già nhiều, rầu rĩ : “Về nhà cũng chỉ những việc , ở cũng như thôi.”
Từ khi tin tức về cái c.h.ế.t của cháu trai truyền về, chị dâu cả ốm một trận, yếu ớt suốt hai ba tháng, mới hồi phục, con dâu xảy chuyện, phụ nữ từng xinh giờ tóc bạc, gầy như que củi.
Bà là giỏi ăn , lời ý , sợ chị dâu cả suy nghĩ tiêu cực, nên chỉ thể trông nom chị. Hơn nữa, khi bà ở đây, những cũng kiêng dè vì chồng bà là kế toán của đại đội.
Hồ Tú sống chung với em dâu mấy chục năm, hiểu nỗi lo lắng của em dâu, đành khuyên nhủ thêm: “ còn nuôi Miêu Miêu và Quả Quả, thể nào buông xuôi .”
Nguyệt
Quả nhiên, Trương Mai Hoa thò đầu , tò mò cặp song sinh long phượng trắng nõn, mũm mĩm, đang định thêm điều gì đó thì cánh cửa gỗ dày “kẽo kẹt” một tiếng, đẩy mở.