Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-09-13 12:23:30
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Phương cảm thán, giọng của cô vang đến tai Lận Đình. Cô lấy tinh thần, khỏi để tâm tư trôi dạt.
Có lẽ... lẽ nên thuyết phục Phòng Thúy Hoa tham gia tuyển chọn đoàn vǎn công.
Không cần gì thêm, ít nhất là thể thoát khỏi gia đình ngột ngạt .
Vì phát hiện một mầm non , Lận Đình và Cố Phương còn phàn nàn về việc tạm thời tiếp quản buổi tập dượt, thậm chí còn tràn đầy quyết tâm chiến đấu.
Như lũ trẻ vẫn , ai chút lòng tự hào tập thể, ai khác trầm trồ?
Với niềm tin sẽ xuất hiện một cách ngoạn mục, Lận Đình và Cố Phương phối hợp việc.
Khi chiếc quần ngâm tẩm trong phèn chua nhuộm thành màu đỏ thẫm, nhịp độ và độ chính xác của dàn hợp xướng cũng ngày càng chuẩn xác, tiếng chuông tan trường buổi trưa cũng vang lên.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh còn chịu yên.
Sau nửa ngày bận rộn, Lận Đình mệt mỏi nên tận dụng cơ hội để tuyên bố giải tán, cho học sinh nghỉ ngơi buổi chiều.
Vì thế, các bạn học sinh vui mừng hô to và ào ào chạy ngoài.
Chỉ Phòng Thúy Hoa cẩn thận, bơi cô bé đang mặc chiếc quần mới mà Cố Phương tặng.
Hai cao chênh lệch nhiều, Phòng Thúy Hoa chỉ cần xắn gấu quần lên một chút là vặn.
Nguyệt
Còn chiếc quần cũ từ túi đựng urê, giờ nhuộm lên những màu sắc rực rỡ, treo dây phơi.
Thấy cô bé trân trọng như , Lận Đình từng trải qua những ngày khổ cực, cảm thấy trong lòng thoải mái, nhưng cũng càng quyết tâm với ý định đó.
“Ít nữa sẽ lấy cho cô bé thêm vài bộ quần áo, một cũng mặc nữa, để đó cũng phí.” Trên đường về vǎn phòng, Cố Phương với lòng trắc ẩn.
Dù nhà họ Phòng hẳn nghèo, nhưng Lận Đình ngǎn cản lòng của bạn .
Hai vài câu bước vǎn phòng.
Có lẽ đến muộn, bây giờ trong vǎn phòng còn ai.
Thấy , hai cũng vội vàng sắp xếp đồ đạc, khi chuẩn về nhà ǎn trưa thì đụng hiệu trương đang đến.
Không hiểu vì , Lận Đình cảm thấy da đầu cǎng thẳng, linh cảm điều gì đó lành.
Quả nhiên, ngay khi thấy hiệu trương Hoàng quan sát một vòng quanh vǎn phòng, thấy cần tìm, vẻ mặt khó coi càng thêm u ám.
Ông đầu hỏi: “Cô giáo Lưu Vǎn Diễm về ?”
Lận Đình hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng vẫn gật đầu: “ thấy cô , chắc là cô về.”
Nghe , mặc dù hiệu trương Hoàng hài lòng với hành động của Lưu Vǎn Diễm, ông vẫn thói quen phát cáu với khác.
Suy nghĩ vài giây, rằng đủ thời gian để tự một chuyến, ông đưa tờ giấy trong tay cho Lận Đình: “Đây là bản kiểm điểm mà Lưu Vǎn Diễm , đạt yêu cầu. Nếu các cô về khu nhà ơ gia đình, hãy mang bản kiểm điểm cho cô , bảo cô theo yêu cầu của .”
Linh cảm trơ thành sự thật, trong khoảnh khắc đó, Lận Đình cảm thấy bực bội, thẳng với lãnh đạo rằng, tuy tuổi tác của với Cố Phương xấp xỉ Lưu Vǎn Diễm, nhưng họ mâu thuẫn, thật sự hợp! Đừng bắt họ việc!
Song, khi cô kịp phản đối, Cố Phương nhận lấy nhiệm vụ một cách phấn khơi.
Thấy , Lận Đình cũng thể gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-89.html.]
Chỉ là khi rời , cô bất giác hỏi: “Sao từ chối?”
Chẳng lẽ đãi ngộ trợn mắt một cái, hừ lạnh hai tiếng của Lưu Vǎn Diễm bây giờ còn đủ để cô thỏa mãn nữa ?
Cố Phương đắc ý : “Sợ cái gì? Cơ hội thế cơ mà? sẽ đến nhà để chế nhạo mụ Lưu Vǎn Diễm , bảo cô lòng xa.”
Nói xong, cô vội vàng mơ bản kiểm điểm xem. Lận Đình: “...”
Vì giúp học sinh xóa bỏ cảm giác tự ti, Lận Đình vất vả cả buổi, bây giờ chỉ im lặng.
Cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cần nghỉ ngơi, hy vọng Hoắc Tiếu thể giúp cô xoa bóp.
Còn Lưu Vǎn Diễm, tùy cô thích gì thì .
Đang suy nghĩ , Lận Đình cảm thấy cánh tay Cố Phương chọc một cái, cô : “Này, đoàn trương Hoắc đến đón kìa, thật nhỉ, trưa còn đến đón nữa.”
Nghe thấy tiếng , Lận Đình đang chút mơ màng buồn ngủ liền ngay lập tức ngẩng đầu về phía cửa lớn.
Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Rồi theo bản nǎng, cô bước nhanh về phía .
Không hiểu ... bỗng nhiên cô thấy ôm lấy đó. “Sao đến đây lúc ?”
Vợ chồng họ thường tan cùng một thời điểm, vì hiếm khi đến đón cô buổi trưa.
Hoắc Tiếu ngắm sắc mặt của vợ, thấy cô vẻ mệt mỏi, hối hận vì tối hôm qua quá tay: “Sợ em khó chịu.”
Anh cõng cô về nhà, nhưng xung quanh vẫn còn học sinh, lời cuối cùng vẫn nuốt trơ .
Lận Đình rõ ý định của chồng, bất đắc dĩ liếc một cái: “Không cần cõng.”
Nói xong, cô quanh, mới phát hiện trong lúc hai chuyện, Cố Phương xa một đoạn.
Ngày thường thì thôi , nhưng hôm nay cô đưa bản kiểm điểm cho Lưu Vǎn Diễm, thể để cô một hút hỏa lực chứ?
Vì , Lận Đình kể cho chồng chuyện xảy buổi sáng, nhanh chân bước .
Cố Phương để phiền cuộc gặp gỡ của vợ chồng họ, ngờ vẫn đuổi kịp, cô bối rối nhưng cũng đoán lý do: “Chỉ là gửi một bức thư, nghĩ Lưu Vǎn Diễm ngốc thật đấy ? Liệu cơm gắp mắm, sợ cô bắt chẹt.”
Nghe , Lận Đình chỉ , nắm lấy tay Cố Phương: “Dù cũng tiện đường.”
Thấy cô kiên quyết, Cố Phương chút bất đắc dĩ nhưng cảm thấy vui vẻ hơn, dù công việc đắc tội khác cũng là cô tiếp nhận, Đình Đình cần vất vả cùng ...
Khu nhà ơ gia đình đặt riêng biệt bên ngoài, hàng ngày bảo vệ canh gác, cũng khá an .
từ nǎm , lữ trương nhận thấy tình hình bên ngoài cǎng thẳng, lập tức báo cáo với sư đoàn về việc di dời khu nhà ơ gia đình.
Sau đó, chỉ trong hơn một tháng, những xây xong nhà cửa mà cả gia đình cũng đưa nơi đóng quân, bảo vệ kín kẽ.
Theo lẽ thường, cấp lữ thể ơ biệt thự nhỏ, nhưng vì lúc đó gấp gáp, vật liệu xây dựng cũng khan hiếm, nên kỳ kèo, họ cùng các gia đình khác chuyển ở chung trong các tòa nhà.
Có điều, do cấp bậc khác , vì lữ trưởng Vệ và chính ủy Lưu tham gia rút thǎm, trực tiếp chuyển cǎn hộ tầng bốn, cũng là hai cǎn hộ duy nhất bốn phòng.
Dĩ nhiên, hai vị lãnh đạo cao nhất sống chung một nhà, nên Lận Đình nhiều ghé thǎm nhà lữ trương Vệ, đây là đầu tiên đến nhà chính ủy Lưu.