Bởi , ghét những nơi đông , chỉ thích một tĩnh lặng núi, bên tai là âm thanh của tự nhiên.
khi gặp cô, nhận dù là nơi đông đúc cũng chẳng còn quan trọng nữa, tạp âm xung quanh đều thể ảnh hưởng đến .
Mạn Mạn cho cảm giác yên lòng và niềm vui.
Lần ngoài, Tạ Minh Đồ gặp những điều mà từ nhỏ đến lớn từng tới, cũng giúp nhận thức sâu sắc hơn về năng lực của . Anh hề chán ghét sự khác biệt giữa và thường. Anh thể tiếng máy móc trục trặc, thể quên những quyển sách những điều thấy, năng lực giải toán của mạnh… Thế giới bên ngoài thật rộng lớn, thể mang cho Mạn Mạn một cuộc sống thật .
Tạ Minh Đồ rũ mắt xuống, ánh hoàng hôn rắc lên hàng mi một vệt vàng rực. Anh khẽ khàng : "Mạn Mạn, hai ngày nay kiếm một ít tiền."
"Vậy cất giữ cho nhé." Tô Hiểu Mạn động viên . Cô xã chạy xe vận chuyển giúp , còn sửa máy móc, chắc hẳn tiền dành dụm tăng thêm ít.
Bất kể thời đại nào, năng lực, kỹ thuật đều thể sống .
"Đợi lúc về, hãy mua những thứ mà bản mua."
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Tạ Minh Đồ cõng Tô Hiểu Mạn chầm chậm bước đến bên cạnh ba Chu Hiểu Phượng. Lúc Dương Trường Quế xuống xe, Chu Hiểu Hồng mềm dỏng ẻo lả kêu vài tiếng " Trường Quế", Chu Hiểu Phượng phát tởm hết sức, lúc đó mới mở miệng một câu, trong lòng cũng thấy sảng khoái hơn ít.
"Chờ mấy ngày nữa Trường Quế và em Hiểu Phượng tổ chức tiệc cưới , em nhất định đến. Ba chị em chúng lớn lên cùng từ nhỏ, tình cảm thiết nhất, em tin rằng khi Trường Quế kết hôn cũng sẽ quên tình nghĩa giữa chúng ."
Chu Hiểu Phượng siết chặt nắm tay, Dương Trường Quế nắm lấy cổ tay cô trấn an: "Chu Hiểu Hồng, chị là chị cả của Hiểu Phượng, thì cũng là chị cả của em. Tiệc cưới của chúng em, hoan nghênh chị cả tới dự."
Cụm từ "chị cả" trong miệng ở cái thôn dùng để gọi những phụ nữ lớn tuổi. Chu Hiểu Hồng là nhà của Chu Hiểu Phượng, gọi cô một tiếng "chị cả" cũng sai tí nào.
Thế nhưng, thì thật "quê mùa" mà cũng "mất hứng" .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-101.html.]
Một câu "chị cả" , một câu "chị cả" , Chu Hiểu Hồng xong mặt tái mét, chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt Chu Hiểu Phượng mà : "Bác gái, đừng chắn đường, và chị chẳng tình nghĩa gì hết cả."
Gà Mái Leo Núi
Chu Hiểu Phượng phụt một tiếng bật , cô hùa theo lời chồng sắp cưới: "Chị cả Hồng, đến lúc đó hoan nghênh chị tới chung vui trong tiệc rượu của vợ chồng em."
"Em yên tâm, nhất định chị sẽ tới." Thấy vẻ mặt đắc ý hớn hở của Chu Hiểu Phượng, Chu Hiểu Hồng nghiến răng nghiến lợi .
"Anh Tạ cõng chị Hiểu Mạn tới , chúng về cùng . Chị, chị về cùng với chúng em ?"
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng lúc âm lúc tình, định từ chối, nhịn Tạ Minh Đồ hấp dẫn tầm .
Trong lòng Chu Hiểu Hồng thầm suy đoán là ai? Từ bao giờ mà trong thôn một trai trẻ đến thế, dáng cao gầy, vẻ ngoài còn thanh tú hơn cả con gái, tướng mạo chẳng giống nhà quê chút nào, chẳng lẽ là thanh niên trí thức mới tới đây?
Nghe đám thanh niên trí thức mới tới đều lập gia đình…
Đôi mắt Chu Hiểu Hồng rời chằm chằm Tạ Minh Đồ. Tô Hiểu Mạn nhận thấy ánh mắt nóng rực , trong lòng vô cùng khó chịu, cô ôm chặt lấy cổ chú ch.ó lớn , hai càng dán sát hơn.
"Chúng thôi."
Chu Hiểu Hồng Tô Hiểu Mạn kết hôn, cô ả từng trong thôn bàn tán rằng tướng mạo chồng cô , bề ngoài đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Trước cô ả còn ghen tị vì Tô Hiểu Mạn xinh hơn , nhưng khi nghĩ đến việc cô lấy một "bãi phân trâu", trong lòng Chu Hiểu Hồng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giờ đây, thấy Tô Hiểu Mạn lợi dụng cái chân thương để mật gần gũi với một nam thanh niên trí thức, cô ả chỉ thấy vô cùng khinh thường.
Chắc thanh niên trí thức xui xẻo lắm mới cô bám lấy.
Có nên tìm cơ hội chuyện với chồng "phân trâu" của cô nhỉ?