Hiện giờ thấy một vùng nông thôn phồn thịnh đến , trong lòng ông Trần giống như thắp lên một ngọn lửa hy vọng. Ông đập tay cái bốp gốc dâu: “Bên bờ ao cá trồng thêm cây dâu, lá dâu cho tằm ăn, phân tằm dùng để nuôi cá, bùn đất đó bón cho cây dâu tằm. Thôn cũng thể học hỏi cách !”
“Cháu chép cẩn thận sổ ghi chép, còn tìm những lão làng trong thôn để học nhiều kinh nghiệm quý báu.”
“ xem thôn họ tu sửa đường xá, xe máy kéo, xe vận tải chạy bon bon đường, máy dập lúa, còn cả nơi xay bột… Cuộc sống của họ quả thực là quá .”
“Lý Nhị dẫn bọn cháu xem ao sen của họ, chờ một thời gian nữa là thể thu hoạch củ sen .”
Tám ngoài học tập một thời gian. Hôm nay, họ tụ tập để một buổi giao lưu học tập nhỏ, tổng kết kết quả khi kết thúc quá trình. Ông Trần kéo Tô Hiểu Mạn gốc dâu tằm mà trò chuyện.
“Mẹ cháu, Liễu Thục Phượng, đúng là tinh mắt.” Ông Trần rít một t.h.u.ố.c lào, khẽ cảm thán. Chuyến ngoài , thằng Tạ lão ngũ đổi nhiều quá đỗi, mới gặp đây mà suýt nữa thì ông nhận .
Thằng bé khôi ngô tuấn tú quá đỗi, lúc mới họp xong, dù cạnh thanh niên trí thức Khương cũng hề lép vế chút nào.
Nghe ông chủ nhà họ Chu rằng, Tạ Minh Đồ học cái gì cũng nhanh, chỉ lái máy kéo, lái xe vận tải, lái xe tải cỡ lớn, mà cái gì đến tay cũng . Anh phảng phất như sinh để công việc . Đến cả công ty vận tải của huyện cũng ngỏ ý mời về cán bộ công nhân viên.
Gà Mái Leo Núi
Bởi vì Tạ Minh Đồ chỉ lái mà còn thạo việc sửa xe, chẳng học từ , chỉ cầm mấy cuốn sách hướng dẫn máy móc , tới lui thế nào mà học xong cả. Mà Tạ Minh Đồ chỉ sửa xe cộ, ngay cả máy móc trong xưởng may cũng rành rẽ.
Trời ạ, đây đúng là năng khiếu trời phú!
Trong cái thôn nghèo mà thể sinh một nhân tài như , Tạ Minh Đồ quả thực là báu vật!
Trước khi Tô Hiểu Mạn ép gả cho Tạ Minh Đồ, ông Trần chỉ cảm thấy khó hiểu, bực cho Tô Hiểu Mạn. Một phụ nữ sắc sảo như Liễu Thục Phượng, của Hiểu Mạn, mà chấp nhận gả đứa con gái độc nhất cho một tên tiểu tử nghèo khó, dung mạo bình thường như Tạ Minh Đồ, thậm chí nhà họ Tô còn chẳng đòi một đồng tiền sính lễ nào.
Cho tới tận bây giờ, ông Trần mới chợt bừng tỉnh nhận , thì bà Liễu Thục Phượng xa trông rộng. Mọi đều Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ chẳng khác nào một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng nào ngờ, khi bãi phân trâu sửa soạn sạch sẽ, bên trong ẩn chứa một khối ngọc quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-103.html.]
Huống hồ Tạ Minh Đồ là cùng thôn, gốc gác rõ ràng, còn hơn hẳn đám thanh niên trí thức từ nơi khác tới, chẳng chừng nào họ sẽ rời .
“Hiểu Mạn , sống cùng tiểu Tạ cho thật nhé, cuộc sống của cháu sẽ càng ngày càng khấm khá lên thôi.”
Tô Hiểu Mạn mỉm , gật đầu với ông Trần.
Tạ Minh Đồ đang dùng kéo tỉa tót tóc cho Đường Kiện Cường. Đường Kiện Cường thèm mê mẩn kiểu tóc của Tạ Minh Đồ từ lâu, cuối cùng hôm nay nén nổi nữa, chạy tới tìm Tô Hiểu Mạn, nài nỉ cô cắt cho một kiểu y hệt.
Tô Hiểu Mạn: “Ngẩn !”
Nghe thấy yêu cầu , Tô Hiểu Mạn cực kỳ kinh ngạc.
Dù thì cô cắt tóc cho khác , hồi chỉ tiện tay tỉa qua loa đầu Tạ Cẩu Tử thôi, may mà cắt hỏng. Một phần cũng nhờ khuôn đầu đẽ trời phú của Tạ Cẩu Tử.
Bây giờ bảo cô cắt, cô nào nên bắt đầu từ .
Thật sự cô thấy khó xử.
“ cắt… Hồi chỉ cắt giúp Tạ Minh Đồ đại khái thôi.”
Nghe xong lời Tô Hiểu Mạn , Đường Kiện Cường bắt đầu nở nụ chất phác, thật thà của nhà quê: “Vậy cô cứ tiện tay cắt giúp một chút , nếu cắt hỏng cũng chẳng trách cô .”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Dù ở niên đại còn nghèo khó như thế , những thanh niên trẻ vẫn ngừng theo đuổi “cái ”, ai cũng thích những bộ quần áo tươm tất, khi còn để những kiểu tóc theo phong cách phương Tây.