Một cánh tay vững chãi, khỏe khoắn kéo cô lồng n.g.ự.c ấm áp. Hơi ấm từ tựa như bếp lò nhỏ giữa mùa đông, mang đến cho cô từng đợt sưởi ấm. Nép trong vòng tay , đến cả gió rét lạnh lẽo của đêm thu cũng như tan biến hết.
Có lẽ vì cái ôm ấm áp đến lạ, Tô Hiểu Mạn tránh né, cũng hề ý niệm nào khác, mà ngoan ngoãn dựa lồng n.g.ự.c Tạ Minh Đồ. Cô thầm nghĩ lúc hai họ chỉ đơn thuần là đang sưởi ấm cho mà thôi.
Giống như hai chú gà con bé bỏng cùng rúc một góc.
Không, hẳn là cô là chú gà con, còn là chú cún con, quấn quýt bên sưởi ấm, mà thực , cô là giúp đỡ.
Dù đêm , nhưng đôi mắt Tạ Minh Đồ lấp lánh như . Sau khi lấy hết can đảm ôm cô gái lòng, dám cô, đợi một lúc lâu mới dè dặt liếc sang, thầm ngắm đang nép trong vòng tay.
Mạn Mạn đẩy .
Sau khi ý thức điều , trong lòng Tạ Minh Đồ quả thực như hàng vạn pháo hoa đồng loạt bung nở. Anh cảm thấy đang ở góc tường trong căn nhà ngói ẩm thấp, mà như đang cùng cô sánh vai ngắm trăng , chiêm ngưỡng pháo hoa rực rỡ bầu trời.
Mặc cho lúc , nào trăng, nào , nào pháo hoa.
Tô Hiểu Mạn đang buồn ngủ, chẳng tài nào cảm nhận niềm mãn nguyện khôn tả đang dâng trào trong . Cơn buồn ngủ dâng trào khiến cô kìm mà ngáp dài, lúc gió lạnh thổi còn cố nén , mà giờ đây, khi dựa lồng n.g.ự.c rắn rỏi mà ấm áp , cơn buồn ngủ nặng trĩu chế ngự cơ thể, lấn át suy nghĩ trong đầu cô.
Tạ Minh Đồ nhỏ giọng khuyên: "Mạn Mạn, em ngủ , trông cho."
Giọng quả thực là tiếng gọi mê hoặc của ma quỷ...
Tô Hiểu Mạn thể chống cự sự quyến rũ , liền dựa hẳn lòng Tạ Minh Đồ, chìm giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-109.html.]
Bên góc tường còn , hai cũng chẳng chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà .
Gà Mái Leo Núi
Chỉ Tạ Minh Đồ là giữ tinh thần tỉnh táo nhất trong bốn .
Thân thể cứng đờ ở đó, vẫn nhúc nhích, thỉnh thoảng cúi đầu liếc cô gái đang say giấc trong vòng tay . Khi chìm giấc nồng, cô càng bản năng tìm kiếm ấm, rúc sâu lồng n.g.ự.c .
Khuôn mặt xinh ngủ thật điềm tĩnh, tiếng hít thở đều đều và ôn nhu, hòa sự tĩnh mịch của màn đêm.
Ôm lấy bờ vai cô... Thật lòng, giây phút chẳng điều gì thể khiến hạnh phúc hơn!
Tạ Minh Đồ dựa ót tường, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cọng cỏ như thể đang đắc ý vô cùng mà theo gió đêm phất động, lắc lư.
Vương Đồng Tiền là một tên ngốc liều mạng, bẩm sinh lơ ngơ chẳng lo toan, chỉ cần đưa tiền cho thì chuyện gì cũng dám . Người đời vẫn bảo, tiền mua tiên cũng , đưa tiền cho , ngay cả quỷ cũng chẳng sợ.
Trên đường vấp cục đá ngã hai bận, Vương Đồng Tiền cũng dám mắng, chỉ nhẹ nhàng vỗ chân tiếp tục .
Hắn đường, năm ngoái từng tới thôn ăn cỗ uống rượu một .
Gió lạnh thổi vù vù bên tai, khiến cả lẫn run lên bần bật. Vương Đồng Tiền mặc một cái áo khoác rách, chẳng thấm tháp gì so với cái lạnh cắt da cắt thịt của đêm khuya. Hơn nữa, chuyện khác nhận , Vương Đồng Tiền rét run cầm cập, bên vệ đường giải quyết nỗi buồn.
Đi tiểu xong, nghĩ tới chuyện gì, cạo cạo ít bùn đất xoa khắp mặt mũi, thực cũng chẳng mấy bận tâm.
Trên ngoài bao diêm thì còn hai bình rượu mà ba nhà họ Kim đưa cho, dặn đến lúc đó thì đổ rượu , nhằm tăng thêm khí thế, mong vạn sự hanh thông.