Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:48:54
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chợt nhớ tới Tạ Minh Đồ, may mắn là linh tính từ , nếu , thiệt hại chắc chắn hề nhỏ. Quả thực, trực giác thật nhạy bén.

Để tạ ơn , chị Thuận mang quà tạ ơn đến tặng hai vợ chồng. Tô Hiểu Mạn tuy nhận nhưng chị Thuận cứ một mực khăng khăng bắt cô cầm lấy.

“Hai cứ nhận , nếu để cháy rụi thì mất trắng cả .”

thấy vợ chồng hai cô duyên với , món quà trao cho hai cũng thật đúng lúc.”

“Số tơ tằm biếu hai vợ chồng để chúc phúc trăm năm hòa hợp, sống thuận thảo với .”

Tạ Minh Đồ xong những lời chúc , trong lòng mừng khôn xiết. Anh cầm bó chăn đệm tơ tằm về tới căn nhà họ Chu, nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, bởi giờ đây thêm một chiếc chăn mới hóa chuyện rắc rối. Cô chiều hào phóng, đẩy chiếc chăn tơ tằm mới về phía Tạ Minh Đồ, còn bản thì kéo tấm chăn bông sờn cũ của nhà họ Chu về phía . “Đây là tấm lòng của chị Thuận tạ ơn , tối nay cứ dùng nó .”

Trong lòng Tạ Minh Đồ như nhỏ máu, cố nén nỗi đau lòng, đẩy trả tấm chăn tơ tằm về phía cô, dịu giọng: “Mạn Mạn cứ dùng .”

Tô Hiểu Mạn từ chối thêm, ung dung đón lấy tấm chăn tơ tằm mềm mại, cuộn chặt lấy . So với những chiếc chăn bông dày cộm, nặng nề, tơ tằm mềm mại, nhẹ nhàng, khô ráo ấm áp đúng là thứ dễ chịu nhất đời. Thôi thì, cứ để cô hưởng thụ đôi chút .

đầu Tạ Minh Đồ, : “Về , em sẽ tự dệt cho một chiếc chăn tơ tằm thật nhé!”

Coi như chuyện em nợ . Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, cô chắc chắn sẽ trả món nợ .

Tạ Minh Đồ nghiêng xuống giường, đắp chiếc chăn bông lạnh lẽo như tờ. Anh chẳng những an ủi, ngược càng thêm bứt rứt, phiền muộn. Anh cần Mạn Mạn dệt nhiều chăn cho đến thế. Anh chỉ ước một chiếc chăn như .

“Thu hoạch củ sen!! Thu hoạch củ sen!!”

“Năm nay mùa!”

Khi lên đường thu hoạch củ sen, đó cũng là thời điểm thôn xóm náo nhiệt nhất. Giờ đây thôn hợp tác xã gieo trồng, đến kỳ thu hoạch thì cả thôn cùng đồng. Dù là thu hoạch mùa màng nào chăng nữa, đó cũng là những ngày vui tươi nhất của bà con.

Hái quả hồng, hái quả táo, thu hoạch củ sen, chia bí đỏ. Vào những ngày thu hoạch đó, mỗi đều ăn no bụng hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-112.html.]

Tô Hiểu Mạn cùng những khác trong thôn theo chân bà con đồng đào củ sen. Vào thời điểm đó, cả thôn đều động viên tham gia, tất thảy đều mặt. Tô Hiểu Mạn, Triệu Thanh Thanh, Hà Lượng, Khương Yến Đường, ông Trần, Trương Lị Lị, Đường Kiến Cường cùng những khác đều hăng hái đồng, chỉ thiếu mỗi Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ bận giúp chạy xe vận chuyển hàng hóa trong huyện, chắc hẳn là kiếm thêm thu nhập, lấp đầy túi tiền riêng của . Tô Hiểu Mạn cũng chẳng rõ trong dạo gần đây kiếm bao nhiêu tiền .

“Cẩn thận con đỉa.”

Triệu Thanh Thanh xắn ống quần lên đến tận gối, cũng lội xuống nước cùng . Sau khi bước vài bước dòng nước, liền phát hiện xắn ống quần cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ để ống quần nhúng nước luôn cho .

“Có cá chạch, cá, còn cả cua nữa, trời đất ơi!!”

“Không bắt !”

“Đào củ sen.”

“A a a!! Con đỉa, con đỉa!!!”

Mấy ngày qua, Triệu Thanh Thanh sống khá dễ chịu, cảm thấy so với cuộc sống vốn êm ả ở Đại đội Thanh Hà, thì dẫu vất vả chút đỉnh với việc hái lá dâu nuôi tằm, nuôi cá, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc đồng áng nặng nhọc.

thiên về cuộc sống của những nữ thanh niên trí thức ở đây, chẳng chân lấm tay bùn quá nhiều.

“Tên tiểu tử họ Tạ tới đây?” Hà Lượng ấm ức khôn nguôi, cũng theo để lái xe vận chuyển, nhưng chịu nhận.

Gà Mái Leo Núi

Hà Lượng thể chấp nhận việc một tên nghèo hèn coi thường. Gã ở khu thanh niên trí thức tỏ giỏi giang hơn đường, đến giờ chẳng cắm mặt đào củ sen, ngược còn nhàn nhã cầm tay lái.

Hắn khinh thường ruộng sen, thật sự lội xuống chút nào nên đành tản bộ quanh đó, tiện tay nhặt một củ sen rửa sạch sẽ, c.ắ.n thử một miếng.

Khương Yên Đường cặm cụi việc, những củ sen đào chất thành đống bờ ruộng. Trương Lị Lị bờ ruộng cất tiếng gọi : “Đồng chí Khương, uống chút nước ?”

Khương Yên Đường lắc đầu.

 

Loading...