Rõ ràng nàng thể tự tay may nên một bộ áo cưới lộng lẫy đến thế, mà chính nàng chẳng một hôn lễ tử tế. Chỉ vì cái gọi là "trong sạch", vì những hủ tục lạc hậu ở nông thôn mà ép gả cho một đàn ông xa lạ.
Mà cô hình như cam chịu định kiến xã hội , cam tâm tình nguyện sống tiếp cùng Tạ Minh Đồ?
Sau khi dùng cỗ bàn giữa trưa, Tô Hiểu Mạn trở nhà họ Chu nghỉ ngơi. Buổi tối cô còn thể dùng bữa nữa, mà gia đình họ Chu thì vô cùng khách khí. Hôn lễ hôm nay giúp họ nở mày nở mặt, nên họ đỗi cảm ơn Tô Hiểu Mạn tận tình giúp đỡ.
Hôm nay Tô Hiểu Mạn cũng nhận hai phong bao mừng. Một phong là của nhà họ Chu, bên trong 36 đồng tiền, và một phong của nhà họ Dương, bên trong 66 đồng tiền. Đó là tấm lòng cảm ơn cô giúp may áo cưới và trang điểm cho cô dâu.
Vốn dĩ ban đầu phong bao dày đến thế, nhưng vì Chu Hiểu Hồng xuất hiện ngang xương, tuy Tô Hiểu Mạn may quần áo , nhưng nếu sự đối lập thì nó đến nhường nào? Có so sánh mới phân định cao thấp. Gia đình họ Chu và họ Dương thấy hả , thêm mấy phần ơn Tô Hiểu Mạn, thế nên phong bao mừng cũng dày thêm một chút.
Ở điểm , Tô Hiểu Mạn cảm thấy còn cảm ơn Chu Hiểu Hồng mới .
Tô Hiểu Mạn giường, đếm tiền mà lòng vui như nở hoa. Ít nhiều cũng là công sức cô nỗ lực thêm giờ, mới ngoài một chuyến mà kiếm thêm chút đỉnh. Tổng cộng tiền cô đang giữ là 122 đồng tám hào ba xu. Vào cái thời buổi , đây cũng coi là một khoản tiền kha khá, càng đến niềm vui sướng khi tự tay kiếm tiền, tích góp đầy tay.
Cô ôm chiếc chăn bông mềm mại lăn một vòng giường, vẫn tài nào nén niềm vui trong lòng. Nằm nghiêng, ánh mắt Tô Hiểu Mạn khỏi hướng về phía Tạ Minh Đồ đang bên cửa sổ. Hôm nay Tạ Minh Đồ dường như điều suy tư, lẽ tiếng ồn ào hôm nay khiến tai mấy dễ chịu.
Hôm nay mặc một bộ đồ đen trầm mặc, mái tóc đen nhánh cùng vóc dáng cao gầy khiến các cô gái cứ ngoái mãi. Nghe lúc đón dâu, Dương Trường Quế và những khác trong nhà họ Dương đều dặn dò Tạ Minh Đồ nhất là nên xa , càng cách xa chú rể càng . Vì thế, họ còn phát lì xì để "dụ" .
Thật là đáng thương…
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn khỏi liếc đối phương bằng ánh mắt "đồng cảm", chỉ vì quá điển trai mà yêu cầu tránh xa, nghĩ thấy cũng thật bi thương.
Đương nhiên, cũng ít hỏi thăm tình hình của Tạ Minh Đồ. Những năm gần đây, gái xinh , vẫn bắt gặp vài cô, nhưng đàn ông cao ráo, khôi ngô thì quả là của hiếm. Vật hiếm là vật quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-122.html.]
"Mạn Mạn…" Tạ Minh Đồ dường như dứt khoát điều gì đó bao bận lòng. Anh cầm một chiếc túi nhỏ, bước đến mặt Tô Hiểu Mạn.
"Sao ?"
"Có một thứ tặng cho em."
Tạ Minh Đồ đối diện, cúi đầu, mắt cô, dường như đang lâm trạng thái bồn chồn, mừng lo.
"Là gì thế?" Tô Hiểu Mạn ngẩn , cô Tạ Minh Đồ tặng cô thứ gì, tại tỏ vẻ thận trọng như .
Sẽ là thứ gì đây? Là quà cho cô ? Những món quà tặng cô luôn độc đáo, giống ai.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn tự chủ nhớ cảnh Tạ Minh Đồ tặng cô một con thỏ . Thỏ con trắng như tuyết cuộn tròn trong chiếc sọt, đôi tai dài lông xù rủ xuống. Khi nó định bỏ chạy, nhanh tay tóm lấy, hai cùng nướng thỏ giữa chốn đồng hoang. Ngày đó thỏ nướng ăn ngon, những khi chỉ hai , cô cảm thấy lòng thật nhẹ nhõm.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn liên tục hiện lên những hình ảnh đó, khiến tim cô hụt mất một nhịp, cho đến khi Tạ Minh Đồ hai tay nâng một chiếc túi, đưa đến mặt cô.
rốt cuộc cũng ngẩng đầu cô một cái, biểu cảm phần lạ lùng, nghiêm túc pha chút mong chờ, như tín đồ thành kính dâng hiến vật báu quý giá nhất cho vị thần mà tôn thờ.
“Đây là……?” Tô Hiểu Mạn tiếp nhận túi, mở , một mảng màu đỏ rực như lửa đập mắt cô.
Gà Mái Leo Núi
“Là vải lụa?”