Sắc đỏ như lửa, còn chói lọi hơn cả nắng chiều thu rực rỡ nhất, đến nao lòng.
Tô Hiểu Mạn ôm túi vải đỏ tươi trong lòng ngực, bỗng dưng cảm thấy một niềm vui khó tả. Cô từng chiêm ngưỡng ít thứ vải dệt xa hoa quý giá, nhưng tấm vải đỏ trong tay, tuy loại hiếm gì, khiến cô vui sướng khôn nguôi.
Như thể một điều gì đó mơ hồ bấy lâu chợt bừng sáng, tim cô đập thình thịch liên hồi. Ngay cả một thính tai như cô cũng rõ tiếng trống n.g.ự.c rộn ràng của chính .
Tô Hiểu Mạn tìm giọng , trong ánh mắt mang theo một loại ánh sáng, hỏi : “Anh đưa em cái gì?”
Sau khi xong, cô cố ý trêu: “Ý là bảo em may váy áo cho vợ tương lai của đấy ?”
Tạ Minh Đồ ngẩng đầu, nghiêm túc khẳng định rành rọt từng tiếng: “Mạn Mạn chính là vợ của .”
“Hôm đó hẳn cũng hai em , em vẫn vợ . Hai đứa giấy đăng ký, em cũng chính thức về nhà mà.” Tô Hiểu Mạn nén ý , điềm nhiên sự thật.
“Mạn Mạn chính là vợ của .” Anh lặp câu một cách cố chấp, giọng điệu xen lẫn vài phần tủi .
Tô Hiểu Mạn cũng trêu : “Nói , nếu một đàn ông khác dẫn em đăng ký kết hôn thì em chính là vợ của đó.”
Cái tên nghĩ rằng cứ nhẹ nhàng như là thể vợ ?
Trong cái thời buổi , pháp luật quy định nam hai mươi, nữ mười tám tuổi mới đăng ký kết hôn. Tuổi hai đứa họ chênh đáng kể, Tô Hiểu Mạn thì thể đăng ký với khác, còn Tạ Cẩu Tử vẫn đủ tuổi, đành chịu thôi.
“Khương Yến Đường?” Tạ Minh Đồ bắt đầu cảnh giác, đôi mắt phiếm hồng, như phản ứng tự nhiên của một con sói hoang khi kẻ khác xâm lấn lãnh địa riêng của . “Hắn bằng tuổi , vẫn tới mười chín tuổi.”
“Anh còn nhớ rõ tuổi đến ? mà em nhớ là hộ khẩu khai lớn hơn một tuổi, coi như sắp hai mươi còn gì.” Tô Hiểu Mạn , tinh ý quan sát vẻ mặt Tạ Minh Đồ.
“Nếu em mà cùng đăng ký kết hôn, cuối năm là thể .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-123.html.]
“Không thể !!”
Vừa cô , cả Tạ Minh Đồ liền nổi nóng, khuôn mặt sắc nét như điêu khắc càng trở nên gai góc, ánh mắt lộ rõ sự chiếm hữu tàn nhẫn, hiển nhiên là lời của cô khơi dậy bản tính hung hăng.
Thấy vẻ hùng hổ của , Tô Hiểu Mạn cái tên Tạ Cẩu Tử ngày chỉ thể hiện ngoài bộ dạng ngoan ngoãn như một con ch.ó lớn mặt cô, đó đại khái con thật của . “Tại ? Thế nào, còn định đ.á.n.h với đấy ?”
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn kéo tay trái qua, nhẹ nhàng ấn một chút ở mu bàn tay , như chăn cừu đang vỗ về con cừu non đang bứt rứt.
Khi cô nắm lấy cánh tay, thể Tạ Minh Đồ cứng .
“Em em thích Khương Yến Đường, cũng thích những đàn ông khác, sẽ đăng ký kết hôn với ai trong họ .”
Giọng cô đầy chắc chắn, hùng dũng oai vệ, như đang xù lông dựng đuôi, khiến Tạ Minh Đồ chợt nghẹn lời.
“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ nhanh chóng lấy vẻ bình thường, dùng ngữ khí quen thuộc gọi tên cô.
Tô Hiểu Mạn bật khi sắc mặt đổi xoành xoạch: “Hiện tại em còn thích , nhưng cũng nghĩa là em chấp nhận nhé.”
“Mạn Mạn, em thích ? Về sẽ cố gắng kiếm tiền, để em sống một cuộc sống . Anh tính toán, lái xe, sửa máy móc, ——”
Tô Hiểu Mạn ngắt lời : “Anh còn sẽ bắt thỏ cho em chứ?”
Tạ Minh Đồ gật đầu lia lịa, chỉ cần Mạn Mạn , thể bắt hàng vạn con thỏ: “Mạn Mạn em gì, sẽ cho em cái đó!”
“Mạn Mạn đom đóm ?”