Vốn dĩ bên ngoài ba thanh niên trí thức đang , ngọn nguồn vẫn là từ cô ả Triệu Thanh Thanh – phụ nữ vốn thích hóng chuyện và lắm lời. Triệu Thanh Thanh ngẫu nhiên thấy cảnh Trương Lị Lị tìm Tô Hiểu Mạn chuyện, cô ả liền vội vàng đuổi theo lén xem hai họ trò chuyện điều gì.
Ai ngờ hai họ bàn tán về thanh niên trí thức Khương Yến Đường.
Lúc , Hà Lượng ngang qua, bạn gái cũ Trương Lị Lị ở đây nên cũng bên ngoài ngóng. Bởi vì Hà Lượng và Triệu Thanh Thanh ở bên ngoài quá lộ liễu, Khương Yến Đường cũng tò mò mà tới xem rốt cuộc chuyện gì xảy .
Vậy nên ở ngoài cửa mới một đám vây quanh như thế. Giá mà thêm một nữa thì đủ để mở một bàn mạt chược .
Triệu Thanh Thanh chẳng chút hổ, vẫy vẫy tay với Tô Hiểu Mạn: “Chúng chỉ ngang qua đây thôi mà.”
Triệu Thanh Thanh là ngoài cuộc , cô ả chính là dân hóng hớt tới xem trò vui, những chuyện lằng nhằng khác chẳng chút liên quan nào tới cô ả cả.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Hà Lượng bên cạnh: “...”
Khương Yến Đường: “...”
Trương Lị Lị ở trong phòng thấy vài đang ngoài cửa, mặt cô ả chợt trở nên trắng bệch, thể lung lay như sắp đổ, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Tô Hiểu Mạn ôm chiếc sọt của , cũng chào hỏi câu nào, lập tức hướng thẳng tới gốc cây hoa quế mà , cô tìm “Cẩu Tử” của .
Vẻ mặt Hà Lượng vẫn còn sự khó hiểu khôn nguôi, gã lạnh lùng liếc Trương Lị Lị, khịt mũi một tiếng: “Khinh! thấy cô mới đúng là thích xía chuyện của khác đấy.”
Nói đoạn, gã xoay bỏ .
Còn Khương Yến Đường thì ở , thần sắc phức tạp. Chuyện hôm nay nhận thứ, nghĩ tới ngày đó Trương Lị Lị tới là để ngăn cản …
Tô Hiểu Mạn ôm chiếc sọt trong lòng, gốc cây ngập mùi hương hoa quế. Cô kéo tay áo Tạ Minh Đồ, tên “Cẩu Tử” cứng đầu do dự nửa ngày gốc cây, cuối cùng vẫn chịu rời .
“Mạn Mạn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-131.html.]
Một trận gió thu thổi tới, hương hoa quế càng thêm nồng đậm. Sắc hoa vàng nhạt rơi lả tả trong sọt, Tô Hiểu Mạn lấy một quả dại mới hái từ trong sọt, cẩn thận lột vỏ, đưa tới bên miệng Tạ Minh Đồ.
Gà Mái Leo Núi
“Anh nếm thử , em hái đấy.”
Tạ Minh Đồ, trong lòng mừng rỡ thấp thỏm, nhận lấy quả dại . Anh chẳng nếm trái cây hương vị gì cả.
Vừa khi chuyện cũ, chợt thấy thật may mắn.
Nếu đó Trương Lị Lị ngăn cản Khương Yến Đường, thì cứu Mạn Mạn sẽ là Khương Yến Đường. Như , Mạn Mạn gả cho cũng sẽ là Khương Yến Đường chứ .
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện như thể xảy , Tạ Minh Đồ sẽ cảm thấy nghĩ mà sợ hãi và trong lòng nhói đau.
Anh ôm chặt con gái yêu trong ngực, sợ chỉ cần cẩn thận một chút thôi là cô sẽ biến mất còn tăm .
“Anh nhẹ tay một chút, ôm em chặt quá.” Tô Hiểu Mạn giơ tay vỗ nhẹ lên cằm , ý bảo buông tay . Cái tên “Cẩu Tử” cứ bám riết lấy cô, thật là.
“Mạn Mạn.”
“Tạ Minh Đồ, đó em còn chính thức lời cảm ơn nhỉ. Cảm ơn ngày đó cứu em.” Cảm giác c.h.ế.t đuối lúc Tô Hiểu Mạn còn nhớ rõ. Bất luận lúc đó Tô Hiểu Mạn rơi xuống nước vì lý do gì, thì cái loại cảm giác thể hít thở, bên bờ vực cái chết, là một trải nghiệm chân thật đến đáng sợ.
Là mắt cứu cô thoát khỏi dòng nước lạnh lẽo.
Tô Hiểu Mạn hẳn là nên cảm ơn .
Tạ Minh Đồ gắt gao ôm chặt cô, thanh âm trầm thấp: “…May mắn là .”
Tô Hiểu Mạn khẽ thành tiếng, vùi lòng : “ , may mắn của em chính là .”
“Em hỏi , vì lúc đó tình nguyện nhảy xuống sông cứu như ?”
Tuy rằng là cùng một thôn, nhưng Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn từng giao tình gì đáng kể. Một là hoa khôi vang danh khắp thôn, còn trầm lặng như bóng hình vô ảnh.