Tạ Minh Đồ rầu rĩ đáp: “Cái cảm giác suýt c.h.ế.t đuối thật sự khó chịu.”
Anh vẫn còn nhớ rõ ký ức kinh hoàng năm xưa, khi còn bé bơi, lớn nhà họ Tạ đẩy ngã nhào xuống nước. Anh vùng vẫy tuyệt vọng trong dòng nước, trong khi đám trẻ con bờ chỉ trỏ nhạo mà thôi.
“Mày bò lên , tự mày bơi lên xem nào!”
“Đến bơi lội cũng , ch.ó nó còn bơi cơ mà!”
…
Những hồi ức u ám đó từng cái từng cái hiện rõ mồn một mắt . Có đôi khi, trí nhớ cũng là một nỗi thống khổ. Sắc mặt Tạ Minh Đồ trầm xuống, đôi mày chau .
Gà Mái Leo Núi
Một trái tim vốn chai sạn đang dần hồi sinh, mà khi nhớ những chuyện cũ ngày xưa, bao trùm thêm một màn sương u ám.
Đột nhiên, Tạ Minh Đồ đang đắm chìm trong hồi ức chợt cảm nhận một nụ hôn khẽ khàng má. Anh ngây , đó cúi đầu Tô Hiểu Mạn đang dùng ánh mắt dịu dàng mà dõi theo .
Trong khoảnh khắc , những đám mây u ám tan biến, trả một vầng sáng rạng rỡ.
“Cảm ơn nhiều nhé, Minh Đồ.”
“Mạn Mạn…”
Anh mới là cần cảm ơn em.
…
Đám Tô Hiểu Mạn thu dọn xong hành lý, chuẩn rời khỏi đây. Bởi vì đống tơ tằm chị Thuận tặng cô, tấm vải lụa đỏ Tạ Minh Đồ mua, cùng với một bộ quần áo cô tự tay may cho , nên gần đây hành lý của hai nhiều lên ít.
Triệu Thanh Thanh cũng đang thu dọn đồ đạc ở chỗ của thanh niên trí thức. Nghe đám thanh niên trí thức ở đấy còn định tổ chức một bữa tiễn biệt họ. Kỳ thực, bữa tiễn biệt chẳng qua chỉ là cái cớ để kiếm miếng ăn ngon mà thôi, gom góp tiền để một bữa cỗ thịnh soạn.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ thì tham dự những buổi .
Mặt khác, Hà Lượng và Chu Hiểu Hồng rốt cuộc cũng đường ai nấy . Nghe là khi Chu Hiểu Hồng Trương Lị Lị chính là yêu cũ của Hà Lượng, liền chạy đến mặt Trương Lị Lị vênh váo thị uy. Trương Lị Lị vốn chẳng hạng dễ bắt nạt, mắng Hà Lượng một trận trò, gọi là gã sở khanh. Hai cãi cọ ầm ĩ một trận, cả Chu Hiểu Hồng và Hà Lượng đều phơi bày bản chất thật của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-132.html.]
Những lùm xùm của Chu Hiểu Hồng ở thôn cũ thì Hà Lượng cũng cả. Kẻ sĩ trọng thể diện, gia đình càng coi trọng danh dự, tuyệt đối sẽ dung túng cho qua với một phụ nữ tai tiếng như .
Hai cứ như mà chia tay.
Chu Hiểu Hồng vẫn níu kéo Hà Lượng, nhưng Hà Lượng chỉ cao chạy xa bay.
Đường Kiến Quốc cũng nóng lòng trở về quê nhà lắm , chỉ ông Trần thì quyến luyến những cụ già hiền lành ở đây, vui vẻ quên cả lối về, ngày ngày trò chuyện rôm rả, tựa như thần tiên .
…
Mặc kệ thế nào chăng nữa, chung quy cũng khăn gói về.
Bọn họ còn xin một mớ cây dâu giống ở đây. Chờ khi về, sẽ bắt đầu huy động trồng dâu, loại thì gieo trực tiếp bằng hạt, loại thì cần chiết cành.
Chu Hiểu Phượng vô cùng luyến tiếc Tô Hiểu Mạn rời . Lúc hai cô chia tay còn bịn rịn rời, khiến hai đàn ông cạnh lắc đầu ngao ngán.
Lúc chia tay, Tô Hiểu Mạn tặng cô mấy cái khăn tay cô tự tay thêu thùa, Chu Hiểu Phượng thì đưa chiếc đồng hồ đeo tay mà vẫn trân trọng bấy lâu nay cho Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn nhận, nhưng Chu Hiểu Phượng kiên quyết bắt cô nhận lấy.
“Chị Hiểu Mạn, em sẽ luôn nhớ chị, mong rằng về chúng còn dịp gặp .”
Chiếc đồng hồ đeo tay Chu Hiểu Phượng từ ngày sinh nhật đó, cô luôn quý như báu vật, đeo mấy . Giờ đây, khi về nhà chồng, cô chồng tặng một chiếc đồng hồ mới, nên bằng chiếc chồng tặng.
Cả hai vợ chồng Chu Hiểu Phượng đều mang ơn Tô Hiểu Mạn. Nếu cô, sẽ chẳng một buổi hôn lễ hạnh phúc khó quên đến thế .
Ông Chu Hạ Cường cũng những trẻ tuổi giữ mối quan hệ . Sau thời gian ở chung với hai vợ chồng Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn, hiểu rõ con và năng lực của họ, ông cảm thấy đôi vợ chồng trẻ từ nông thôn về chắc chắn sẽ nên chuyện, tầm thường.
Giữ mối quan hệ , kết thêm thiện duyên, đó âu cũng là việc .
Cũng giống như lúc họ đến, cả đoàn lên chiếc máy kéo, rời khỏi thôn Chu gia.