Sau phút kinh ngạc ban đầu, khi đàn ông xa lạ là Tạ Minh Đồ, bắt đầu săm soi từ đầu đến chân, và dần dần nhận .
“Nhìn đôi mắt và cái mũi , hình như đúng là Tạ Ngũ thật.”
“Nhìn kỹ mà xem, mặt mày vẫn những điểm tương đồng đấy chứ.”
“Không ngờ thằng Tạ Cẩu Tử chỉ cần sửa soạn một chút, hóa trai đến thế cơ.”
“Thay đổi lớn quá đó, trời ơi, đến cả ruột khéo còn nhận ! Tôn Mai ? Tôn Mai tới , mau nhận con trai bà !”
Tôn Mai dẫn vợ lão đại là Tần Tú Anh và vợ lão nhị là Hứa Diễm Lan cũng tới đây để hóng chuyện, cùng tới cửa thôn đón . Vợ lão tam đang mang thai, tuy rằng còn lộ rõ bụng nhưng cũng tiện chen chúc ở nơi đông .
Hứa Diễm Lan chỉ về một phía: “Mẹ, xem, xe dừng ở đầu đằng kìa.”
Tôn Mai gật gật đầu, nhanh chân chạy tới đó, ba chồng nàng dâu chen trong đám đông.
Lần , trái tim Tôn Mai đập như sấm, mắt tâm bà chỉ duy nhất đứa con trai ruột đáng thương tên là Khương Yến Đường mà thôi, tạp âm xung quanh đều thể lọt tai bà.
Sau khi chen đám đông, thứ đầu tiên Tôn Mai tìm đó chính là vị trí mà Khương Yến Đường đang .
Bà thấy !
Hai mắt Tôn Mai kích động sáng rực, một luồng nóng mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tích tụ trong hốc mắt, bà nhịn mà che miệng .
Đây là đứa con trai ruột của bà !
Là mà trong thôn gọi là thanh niên trí thức Khương!
Nghĩ tới điểm , Tôn Mai càng kích động hơn nữa, thế mà bà thể sinh một đứa con trai ưu tú đến . Dưới sự nổi bật của Khương Yến Đường, Tạ lão nhị — đứa con trai từng bà cưng chiều đặt đầu quả tim ngày xưa — tựa hồ đều trở nên nhỏ bé mờ nhạt nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-142.html.]
Đứa con trai đáng thương của bà .
Nếu năm đó bà ngoài thăm , may sinh non, đứa trẻ sinh vàng vọt, ai cũng nghĩ mắc bệnh hiểm nghèo, chắc chẳng thể sống nổi…
Gà Mái Leo Núi
Thật ngờ, thật ngờ, con trai bà phúc trời ban, giờ lớn lên khỏe mạnh, trở thành một thanh niên ưu tú đến .
Tôn Mai siết chặt ống tay áo, cố nén sự kích động, buộc giữ bình tĩnh. Bà thể vội vàng nhận đứa con về. Khương Yến Đường hiện giờ là cháu trai trong đại viện, sinh trưởng trong gia đình cán bộ, tiền đồ sáng lạn thế , thể nhường cho cái thằng ch.ó con Tạ Minh Đồ vô dụng chứ.
Khi Tôn Mai đang ngấm ngầm tính toán trong lòng, bỗng huých nhẹ vai bà : “Tôn Mai , bà mau Tạ lão Ngũ nhà bà xem, cứ như thể lột xác thành khác . E rằng ruột như bà còn chẳng nhận con trai nữa là!”
“Tạ lão Ngũ ư?
Thằng nhóc Tạ Cẩu Tử lôi thôi lếch thếch thì cái gì mà đổi chứ?”
“Bà cứ xem, chính là con trai bà đấy, ha ha, , nhận ?”
Theo hướng tay chỉ, Tôn Mai trông thấy Tạ Minh Đồ lột xác hẳn, gương mặt và dáng dấp đối phương như một tiếng sét đ.á.n.h thẳng đầu bà , khiến bà theo bản năng nhớ đến hình bóng một khác trong ký ức xa xăm.
Vừa còn hừng hực kích động bao nhiêu, giờ đây bà như dội một gáo nước đá lạnh buốt, thấu tận xương tủy.
Cái thằng đê tiện biến thành cái bộ dạng chứ?
Tôn Mai tức đến mức hộc m.á.u, sầm mặt thẳng đến mặt Tạ Minh Đồ, sự ghét bỏ trút xuống chút kiêng dè: “Ai bảo mày tút tát cái vẻ hả? Đi ngoài một chuyến mà biến thành dạng lưu manh, ăn mặc như bọn du thủ du thực, phi!”
“Làm nông dân thì chứ, ai bảo mày biến thành cái tên du thủ du thực thế hả?”
“Mày chỉ là thứ chân đất mà thôi, tưởng cao quý lắm !”