“Cháu trai thì em mua cho một cái túi đựng bút.” Tô Hiểu Mạn lấy một chiếc túi nhỏ màu xanh lam đưa cho Tạ Diệu Tổ.
“Mấy đứa trẻ khác cũng , nhưng mà chỉ ba cái thôi, thôi thì, mỗi nhà một cái .” Lúc Tô Hiểu Mạn còn ở bên nhà họ Chu, mượn máy may bên đó dùng vải vụn dùng đến may thành ba cái túi đựng bút.
Cô may đường chỉ khéo léo, chiếc túi đựng bút còn thêu những con vật nhỏ xinh, trông tinh xảo và hơn nhiều so với đồ bán ngoài chợ.
Tạ Diệu Tổ cầm chiếc túi đựng bút, thằng bé vốn quen độc chiếm những thứ nhất cho riêng , giờ thấy các nhà khác cũng thì trong lòng chút ý.
“Cái túi đựng bút thật xinh , em trai, cái cho em dùng đấy.”
“Anh ơi, em cần , cứ dùng ạ.”
“Em cứ cầm .”
Nhà cả ba đứa trẻ, chỉ một chiếc hộp bút. Anh trai lớn nhường cho em, đứa em đẩy cho , cuối cùng thì cả ba thống nhất để cho cô em gái út dùng.
Tạ Diệu Tổ tặc lưỡi, mấy đứa nhỏ nhà cả cứ đẩy qua đẩy mà lòng dâng trào cảm giác "cao hơn một cái đầu", tự mãn mặt.
Ông Tạ nhận một hộp t.h.u.ố.c lá và chiếc tẩu mới tinh. Ông mân mê những sợi t.h.u.ố.c lá, còn bỏ miệng nhấm nhấm, đoạn gật gù: " là t.h.u.ố.c lá ngon, thằng bé chọn đấy chứ."
Có t.h.u.ố.c lá, ông Tạ lộ rõ vẻ hài lòng.
Phần quà chuẩn cho Tôn Mai là một hộp hoa quả đóng hộp. Tô Hiểu Mạn liếc Tạ Minh Đồ, quả nhiên là chọn. Tôn Mai nhận lấy hộp đồ, chẳng lời nào vui vẻ vui, lập tức đưa cho đứa cháu trai đích tôn mà bà cưng chiều nhất là Tạ Diệu Tổ.
"Con vợ lão nhị thằng cả nhà mày còn chạy xe vận chuyển, mua xong mấy thứ thì còn dư dả mấy đồng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-145.html.]
Tô Hiểu Mạn bên cạnh đáp lời: "Chẳng dư dả gì ạ. Mua mấy thứ , còn sắm cho Minh Đồ vài bộ quần áo nữa. Mẹ xem thử, tính toán thì chẳng còn đồng nào cả."
Tôn Mai đăm chiêu mặt Tạ Minh Đồ. Kỳ thực, bà cũng lờ mờ đoán cả hai chẳng còn dính túi mấy đồng. Mua quần áo là tốn kém nhất. Bà săm soi vài lượt bộ đồ Tô Hiểu Mạn. Con bé họ Tô , suốt ngày quấn quýt lấy thằng Yến Đường nhà bà để lấy lòng, giờ còn chịu chi tiền mua quần áo cho thằng Tạ lão ngũ!
Toàn là vải vóc mới tinh, nó gì tư cách mặc đồ mới!
Tôn Mai đưa mắt săm soi kỹ lưỡng hơn, đều là chất liệu , hàng may sẵn loại từ xưởng , kiểu dáng cũng xinh xắn. Nói ít cũng tốn mười mấy đồng bạc.
"Thằng năm , mày mau cởi quần áo ! Mày mặc mấy bộ trông thể thống gì? Mặc chỉ thêm phí phạm thôi. Vất vả lắm mới kiếm chút tiền, mày chẳng nghĩ ngợi gì đến hai mày ? Mấy bộ cứ để hết cho hai mày mặc!"
"Cả mấy bộ quần áo mày nữa, để thằng lão nhị mặc thì hợp hơn." Lúc , Tôn Mai chỉ thằng năm Tạ Minh Đồ trở cái dáng vẻ tiều tụy như xưa, đầu tóc rối bù như tổ quạ, râu ria xồm xoàm, khoác lên mấy bộ quần áo cũ rách, tả tơi.
Trước ở nhà, tuy Tạ Minh Đồ cứ lầm lì, cúi mặt lời nào, nhưng Tôn Mai sai bảo chuyện gì cũng răm rắp theo. Bà quen thói vênh váo, hất hàm sai bảo .
nào ngờ, giờ đây, Tạ Minh Đồ xong lời bà , hề theo.
"Đây là quần áo của ."
"Hứ! Đây là quần áo của mày ? Mày tự cho lớn , cánh mày cứng cáp ? Hiếu thảo với cha , em hòa thuận mày từng ? Mày là thứ vô giáo dục, kiếm chút tiền là chỉ vơ vét cho bản , ăn sung mặc sướng một , chẳng nghĩ đến chuyện hiếu kính với ruột mày chút nào! Trong đầu mày là phân, đồ ích kỷ thối tha!"
Tô Hiểu Mạn xong lời Tôn Mai , thấy buồn , nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết cái lối tư duy quái gở của Tôn Mai. Bà Tô, coi con trai như mạng sống, cũng từng đối xử với cô y hệt như .
Gà Mái Leo Núi
Giảng đạo lý với loại chỉ phí công vô ích. Càng tranh cãi với bà , chỉ càng thêm bực . Mà loại , thấy quan tài rơi lệ, chỉ chờ tới khi kẻ mà bà tâm niệm nhất, cuối cùng đ.â.m bà một nhát, đến lúc bà hối hận cũng muộn.