Hiện tại cứ để bà đắc ý thêm vài bữa, dù thê t.h.ả.m đến cũng là do bà tự chuốc lấy. Tô Hiểu Mạn vẫn gieo cho bà một mầm họa ngầm.
Những thứ cô cho nhà họ Tạ, về bọn họ sẽ , cầm sẽ thấy bỏng tay.
Gà Mái Leo Núi
“Mẹ , kỹ mà xem, dáng của Minh Đồ và hai khác quá lớn, quần áo của thì hai mặc chứ, chị cả chị ba, các chị xem đúng ?” Tô Hiểu Mạn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Minh Đồ về phía chị dâu cả và chị dâu ba.
Chị dâu cả và chị dâu ba vội vàng lên tiếng đỡ lời: “ đó , Hiểu Mạn đúng, quần áo của lão ngũ mà lão nhị thể mặc ? Vả , nhiều năm như lão ngũ mặc quần áo của trai nó, vất vả lắm mới ngoài một chuyến, mua thêm vài bộ quần áo mới cũng là thôi.”
“ , đúng .”
Kỳ lạ , đúng lúc Hứa Diễm Lan cũng chêm thêm một câu: “ đó , hiện tại tiểu ngũ kết hôn , quả thực cần thêm vài bộ quần áo mới. Quần áo của Vĩ Đông thì đủ mặc , cần mấy bộ của lão ngũ .”
Mấy đứa con dâu đều về phía đối diện, Tôn Mai tức nghẹn trong cổ họng, cũng còn kiên trì nổi nữa. Bà hung hăng trừng mắt Hứa Diễm Lan, nghĩ tới đứa con lão nhị mà vẫn luôn thiên vị.
Lão nhị và Khương Yến Đường lớn lên vài phần giống .
Mỗi nghĩ tới đứa con mà hề nuôi dưỡng , Tôn Mai bắt đầu cảm thấy đau lòng. Hắn ưu tú đến , rõ ràng mới chính là đứa con trai bảo bối của bà .
Tối đến, ăn bữa cơm qua loa ở nhà họ Tạ, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ về gian nhà vách đất xập xệ . Tô Hiểu Mạn thu dọn đồ đạc, đầu Tạ Minh Đồ đang ở mép giường, cầm thanh đao nhỏ tỉ mẩn khắc gỗ.
Sau khi về nhà họ Tạ, giường như càng trầm mặc hơn ít.
Tô Hiểu Mạn xuống cạnh , từ phía ôm lấy tấm lưng gầy guộc của . Ở khoảnh khắc , duy nhất thể lý giải cảm giác của Tạ Minh Đồ hẳn chỉ cô mà thôi.
Từ nhỏ ruột của yêu thương, trơ mắt một đứa trẻ khác cưng chiều sủng ái, hoài nghi liệu chính xứng yêu thương , dốc cạn sức lực lấy lòng , nhưng phần lớn thời gian vẫn chỉ nhận sự thờ ơ và quở trách của bà.
Đây là một loại cảm giác vô cùng phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-146.html.]
Biết đó là ruột của chính , giống như trong lòng câu trả lời. Dẫu tủi nhưng khó lòng dứt bỏ, bởi bà rũ bỏ cô như chiếc giày rách, gấp gáp chờ nổi bày tình thương của với một đứa con khác mới gặp mặt.
Được, thì tìm tới ruột, nhưng mà tới ruột , hình như cũng tình yêu dành cho cô…
Chính bởi vì cô từng trải qua, nên mới lí giải nỗi lòng của .
“Tạ Minh Đồ, đừng quá khổ sở,” Tô Hiểu Mạn vẫn rõ rốt cuộc Tạ Minh Đồ là con cái nhà họ Tạ .
Cô cho Tạ Minh Đồ chân tướng về thế của , nhưng mà nghĩ tới chuyện thấy hôm nay, cảm thấy cần thiết. Tôn Mai biểu hiện rõ ràng như , nhất định sẽ nén mà thầm , với độ thính nhạy của Tạ Minh Đồ…
Anh sẽ thôi.
Để chính tai sẽ càng hơn là cô cho .
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, chừng chính là buổi tối ngày hôm nay. Bởi vì hôm nay Tôn Mai biểu hiện quá khác thường khi thấy dáng vẻ trai của Tạ Minh Đồ.
Tôn Mai sẽ đắc ý bao lâu nữa, bà nên nhận lấy báo ứng. Cái nhà họ Tạ sớm muộn gì cũng sẽ đổ nát tan hoang mà thôi.
Tạ Minh Đồ đặt đồ vật tay xuống, xoay ôm Tô Hiểu Mạn trong lòng ngực, cằm gác lên vai cô. Anh trầm mặc trong chốc lát, trả lời cô, chỉ khàn giọng : “Anh Mạn Mạn.”
“ , còn em thích mà. Ngày mai về nhà cùng em nhé, em cũng là , bà quý lắm.” Tô Hiểu Mạn làn môi đào khẽ nở nụ , ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy gáy Tạ Minh Đồ, chợt cảm thấy hai đồng cảnh ngộ, cùng mang phận chẳng may như bọn họ, hóa cũng bi đát đến thế. Hiện giờ bọn họ còn một ruột là Liễu Thục Phượng luôn hết lòng yêu thương cơ mà.
Tạ Minh Đồ sửng sốt: “Thật ư?”
Kỳ thực trong lòng rõ, nhà họ Tô mấy hài lòng về đứa con rể là . Mấy trai của Tô Hiểu Mạn cũng thường tỏ thái độ xem thường mặt.