Bàn tay chai sạn, gân guốc của khẽ chạm bàn tay trắng nõn, mềm mại của cô tấm lụa tơ tằm.
Tạ Minh Đồ thầm nghĩ, chỉ cần Mạn Mạn mà thôi.
Sáng sớm hôm , Tô Hiểu Mạn sắp xếp hành lý chuẩn về thăm nhà họ Tô. Lần khỏi nhà, cô cũng sắm sửa kha khá đồ đạc mang về cho trong nhà: chuẩn mấy bao t.h.u.ố.c lá thơm cho ba Tô, mua tặng má Tô bộ quần áo mới, một lọ kem thoa mặt cho chị dâu, giày và dây lưng cho mấy vợ.
Tạ Minh Đồ còn thức dậy sớm hơn, chạy thể d.ụ.c một vòng, giờ thì xách theo một cái giỏ mây về nhà.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, chắc chắn “lén lút” chuẩn quà cáp. Dù cũng là về nhà vợ, một con rể hiếu, đương nhiên là lấy lòng cha vợ và mấy vợ .
Cô vốn dĩ cho rằng trong cái giỏ tre sẽ là một con thỏ rừng, nhưng hóa là một con gà thịt xong.
Tô Hiểu Mạn chớp chớp mắt, nghiêng đầu, nén mà dùng đôi mắt long lanh Tạ Minh Đồ: “Anh vẫn còn giấu thịt ở đó ?”
Thỏ rừng thì đành, giờ đến cả gà cũng , còn là gà thịt xong mới tinh.
Xem cái Tạ Cẩu Tử đúng là luyện thành thục chiêu “tối sửa đường ray, thầm vượt biển lớn” , thể nuôi mập mạp như quả chuyện dễ dàng gì. Tô Hiểu Mạn vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của .
Một con gà vẫn là đủ , để về gặp vợ, lôi hết cả của ngon vật lạ giấu kín mới !
Tạ Minh Đồ thấy bộ dạng mắt sáng long lanh của cô, nhịn gật đầu: “Còn .”
Với cái kiểu bòn rút của bà Tôn Mai thì thử hỏi Tạ Minh Đồ thể lén lút nuôi gà chứ? Thời buổi nuôi nổi một con gà khó, chẳng lẽ là Tạ Minh Đồ bỏ tiền mua?
Tạ Minh Đồ đáp: “Nuôi núi.”
Tô Hiểu Mạn: “??? Anh nuôi ở núi ư???”
Vậy mà còn thể nuôi gà ở núi? Xung quanh thôn Kiều Tâm của bọn họ xác thật ít rừng già núi sâu, nhưng chẳng ai dám chui rúc những cánh rừng , nhỡ gặp rắn rết hổ báo gì đó, mất cả mạng như chơi.
Tạ Minh Đồ do dự gật đầu, lắc đầu: “Trước đây thả mấy con gà con đó, giờ chúng lớn hết cả .”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Vậy mà cũng ? Chẳng lẽ mấy con gà lớn lên ở núi bằng chính bản năng của chúng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-148.html.]
Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả , đột nhiên cảm thấy đây cũng là một biện pháp ho. Nuôi gà thả rông trong rừng sâu núi già, chúng tự kiếm ăn xung quanh, ăn thức ăn chăn nuôi, chỉ ăn sâu bọ và rau dại.
Chẳng khác nào gà vườn, gà chạy bộ cả.
Thế nên, gà nuôi theo cách đó chắc chắn hình ắt hẳn thon gọn, nhưng chất lượng thịt thì chê . Thịt của loài gà tự do chạy nhảy ngọt ngào săn chắc, đúng là thứ gà thả vườn tự lớn lên, tràn đầy sức sống.
Con gà nuôi dưỡng như , khiến chẳng nên gọi là gà rừng gà nhà mới .
“ mà vẻ , Minh Đồ, chẳng lẽ khác phát hiện ?” Nuôi gà núi nếu khác phát hiện, chẳng lẽ chộp mất ư?
Tạ Minh Đồ ngừng lắc đầu: “Không .”
Tô Hiểu Mạn đoán chắc rằng một “căn cứ” bí mật của riêng .
“Anh dẫn Mạn Mạn xem nhé?”
Gà Mái Leo Núi
Thật lòng Tạ Minh Đồ chẳng gì giấu giếm cô. Tô Hiểu Mạn thế thì cô lắc đầu: “Chuyện như thế càng ít càng . Một thì còn , em thủ nhanh nhạy, bình thường theo kịp , nhưng hai chúng mà cùng thì quá dễ gây chú ý, còn dễ để lộ dấu vết, lỡ như phát hiện ắt sẽ gặp phiền phức.”
Ít nhất cũng chờ tới khi bọn họ rời khỏi nhà họ Tạ.
“Thỏ là đủ , về đừng bắt gà về nữa, gây chú ý quá thể.”
Tạ Minh Đồ ngoan ngoãn gật đầu: “Anh lời Mạn Mạn hết.”
Sau khi xong, quên bổ sung thêm một câu: “Anh bắt thỏ cho Mạn Mạn.”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy buồn gì, cô hỏi: “Thật sự núi nhiều thỏ đến nỗi cứ chờ tới bắt ?”
Tạ Minh Đồ tinh ranh chớp mắt mấy cái: “Anh chừng trăm cái hang thỏ, vẫn săn hết.”
Tô Hiểu Mạn thì ngẩn , nên lời: “...”
Cô tin tưởng lời Tạ Minh Đồ chắc chắn là lời khoa trương, mà là sự thật. Anh thật sự nhiều hang thỏ đến , nắm rõ từng hang ổ, chốn ở của lũ thỏ núi.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy đây quả thực quá đỗi ngây thơ. Với đôi tai thính nhạy của Tạ Cẩu Tử, núi, chắc chắn sẽ thiếu thịt để ăn.