Anh ít khi mang thịt về nhà họ Tạ, bởi lẽ ở nhà họ Tạ, chẳng bao giờ đến lượt động đũa thịt.
“Có thỉnh thoảng sẽ cho thỏ ăn ?”
Tạ Minh Đồ thành thật gật đầu đáp: “Đi cắt một ít cỏ xanh mơn mởn.”
Tô Hiểu Mạn: “...” là bắt mãi mà vẫn còn sinh sôi nảy nở.
Với đôi tai thính nhạy của , chừng còn thể liệu con thỏ trong hang ở nhà .
Tô Hiểu Mạn khẽ thốt lên một tiếng cảm thán, thật đáng ngưỡng mộ !
Cô cảm giác đàn ông của quả thật phi thường!
mà…
Tô Hiểu Mạn nhón chân, vươn tay nhéo nhẹ vành tai Tạ Minh Đồ. Khi khẽ khom lưng cúi đầu xuống, cô ghé sát tai , khẽ thì thầm: “Đôi tai thính nhạy đến thế, khả năng đừng để ngoài dễ dàng .”
Tuy rằng đây là một năng lực phi thường khiến bao hâm mộ, nhưng mà nếu bình thường khả năng như thì họ chỉ sợ sệt, e ngại xa lánh , lo lắng chẳng may những lời thầm kín của đều lén hết.
“Anh , Mạn Mạn.” Tạ Minh Đồ ôm eo Tô Hiểu Mạn, ôm lấy cô thật nhẹ nhàng, âu yếm.
Từ nhỏ chuyện .
Mạn Mạn cẩn thận nhắc nhở như , quan tâm đến , cảm thấy ấm áp ngọt ngào đến lạ.
Gà Mái Leo Núi
“Đi thôi, cùng em về nhà đẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-149.html.]
“Con bé Hiểu Mạn hôm qua về ư? Chắc hôm nay sẽ ghé qua nhà thăm chị chứ? Em lâu lắm gặp con bé, nhớ nó phát sốt. Đường Hồng, con bé cũng mong gặp chị Hiểu Mạn của con lắm chứ gì?” Nghe Tô Hiểu Mạn trở về, Dương Quế Hoa vội vã thúc giục Tô Quốc Đống mau về nhà họ Tô, cốt là để chờ gặp mặt cô con gái và chồng nghèo khó của cô.
“Con cũng gặp chị Hiểu Mạn cùng rể.” Đường Hồng, cô gái mặt tròn, lông mày rậm, đôi mắt to, chung thuộc dạng sắc nước hương trời nhưng cũng chẳng đến nỗi nào. Trên là bộ đồ mới toanh, giờ yêu sắp cưới nên cũng tập tành trang điểm theo lối thị thành, kẻ đôi mày ngài, phớt chút son đỏ lên môi.
Dẫu so với các cô gái thành phố còn phần nào quê kệch, nhưng ở chốn thôn quê thì trông cô coi là tân thời lắm . So với những chị em phụ nữ trong thôn quanh năm mặt mũi xám xịt, hề son phấn, thì Đường Hồng trông nổi bật và sành điệu hơn hẳn.
Đường Hồng tự hào lắm về bộ cánh cùng lối trang điểm mới toanh . Trong thâm tâm, cô tin rằng thể sánh ngang, thậm chí vượt mặt cả Tô Hiểu Mạn, vốn dĩ nổi danh xinh từ tấm bé.
Hôn sự của Tô Hiểu Mạn vốn thuận lợi, dẫu cho đây là đóa hoa kiều diễm đến mấy, lấy chồng thì cũng sẽ nhanh chóng héo hon, phai tàn mà thôi.
Cô từng tận mắt thấy ít phụ nữ thôn quê, khi kết hôn, chỉ vì lo toan chồng con, vun vén việc nhà mà tay chân cùng gương mặt trở nên thô sần, nhan sắc cũng tàn phai ít nhiều.
Bởi , lấy chồng thị thành vẫn là hơn cả. Sau cô đây sẽ là vợ của công nhân nhà máy, Tô Hiểu Mạn dù xinh đến mấy thì cũng chỉ lấy kẻ điều kiện kém hơn cô mà thôi!
Nghe tin con gái trở về, lòng Liễu Thục Phượng vốn dĩ mừng như mở cờ, nhưng trông thấy cặp con đáng ghét đang chễm chệ trong nhà, sắc mặt bà liền trùng xuống, chẳng còn vẻ gì vui vẻ.
Tuy , trong lòng Liễu Thục Phượng vẫn náo nức thôi, lúc bà chỉ mong thấy con gái hơn bất cứ ai khác đời.
Chị dâu cả nhà họ Tô, tức Anh Tử, mỉm trêu ghẹo chồng: "Mẹ , hôm qua Hiểu Mạn về . Cậu cả nhà con chạy đến báo với , mà chẳng những đón Hiểu Mạn, còn cho chúng con đón em nữa."
Liễu Thục Phượng hắng giọng: "Con bé giờ là dâu nhà , là chồng, lẽ nào tự chạy tận cổng làng mà ngóng nó về ?"
Chị dâu cả Anh Tử cúi đầu thầm, bụng bảo chồng chẳng qua là đang bộ tịch mà thôi.
“Nghe hôm qua Hiểu Mạn về làng náo động một phen. Ai nấy đều bàn tán rằng Tạ lão ngũ trông khác hẳn, giờ cao lớn, điển trai bội phần, bên Hiểu Mạn nhà trông xứng đôi lứa lắm."
“Đương nhiên ! Chuyện từ lâu.” Liễu Thục Phượng ngoài mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì sốt ruột nguôi, bà nóng lòng gặp mặt con gái và rể của bao.