Thế nhưng, bà thể tỏ sốt sắng mà chạy đến tận nơi ngó nghiêng, đợi con gái và rể tự về thăm chứ.
“Cái gì mà chồng Hiểu Mạn đổi dung mạo? Có đổi thì cũng chỉ đến thế mà thôi!” Dương Quế Hoa cùng cô con gái Đường Hồng của bà cùng khẩy trong lòng.
Trong bụng nghĩ, chỉ là một thằng nhóc nhà nghèo rớt mồng tơi, dù đổi đến mấy thì cũng chỉ là con trần mắt thịt, lẽ nào còn thể hóa thành tiên giáng trần ?
Làm mà sánh với vị hôn phu oách xà lách của Đường Hồng nhà cô chứ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Anh cả Tô ngoài cửa vội vàng hô lớn: “Hiểu Mạn cùng em rể đến !”
Ánh mắt cả Tô như d.a.o găm, chằm chằm Tạ Minh Đồ đang cạnh Tô Hiểu Mạn. Người vợ em rể càng lúc càng chướng mắt, đúng là cái cục nợ cướp cô em gái xinh của cả nhà họ.
Thế nhưng, hiểu hôm nay, cả Tô thấy đứa em rể hơn nửa tháng gặp , tự dưng dễ hơn hẳn khi.
Nghe hôm qua nó còn tự tay lái máy kéo để chuyên chở đồ đạc.
Sau khi sửa soạn , cả trông khôi ngô, sáng sủa hẳn .
“Hiểu Mạn về !” Chị dâu cả, tức Dương Quế Hoa, cùng Liễu Thục Phượng vội vàng gác công việc , chạy sân đón con bé. Hai con Dương Quế Hoa liếc cũng theo .
Hiểu Mạn lễ phép chào hỏi trong nhà, đoạn sang cả Tô : “Anh ơi, giúp em cầm mấy món bếp nhé. Đây là chút quà Minh Đồ chuẩn để biếu .”
Gà Mái Leo Núi
Anh cả Tô mở , thấy bên trong là một con gà tươi rói, khỏi ngạc nhiên Tạ Minh Đồ. Xem thằng nhóc ngoài kinh qua một phen, chỉ như lột xác thành khác mà còn chững chạc, hiểu chuyện hơn nhiều. Con bé Hiểu Mạn nhà đây còn khăng khăng chịu cưới, mà giờ đây mở miệng gọi “Minh Đồ” thiết bao, xem quan hệ hai đứa cũng tiến triển vượt bậc lắm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-150.html.]
Anh cả Tô thấy , nét mặt giãn , vui vẻ : “Được, thôi! Để cầm bếp, băm chặt , lát nữa bảo chị dâu mày nấu vài món ngon đãi hai đứa bây.”
“Hiểu Mạn, con gái của !” Liễu Thục Phượng thấy con gái gọi oang oang.
“Mẹ!”
“Con, cái đứa trẻ lương tâm ! Ấy dà! Đây là Minh Đồ ư!” Liễu Thục Phượng trông thấy Tạ Minh Đồ, đôi mắt bà lập tức sáng bừng, cứ thế dán chặt , quên cả chớp.
Tô Quốc Đống bên cạnh thoáng chút tị nạnh.
Tạ Minh Đồ khẽ mỉm , lễ phép gọi: “Thưa .”
Bỗng chốc, Liễu Thục Phượng chẳng diễn tả tâm trạng lúc . Chàng thanh niên cao lớn, khôi ngô mắt là con rể tương lai của bà. Thằng bé thoạt vẻ thật thà, ngoan ngoãn, còn mỉm dịu dàng đến thế. Bàn tay trắng ngần, mềm mại của Hiểu Mạn đang thằng bé nắm chặt. Bà Liễu xoa xoa mặt, cảm thấy niềm vui sướng cứ thế trào dâng, thể diễn tả bằng lời.
“Đây là Minh Đồ nhà đó ! Thằng bé trai quá chừng! Mẹ nhớ hồi nhỏ con trắng trẻo, bụ bẫm như một pho tượng phúc tinh . Trong thôn , chỉ con và Hiểu Mạn là hai đứa bé nhất lúc mới lọt lòng. Khi đó thấy hai đứa thật duyên , quả nhiên là trời xe duyên mà.”
“Vào nhà con, nhà ! Mau cùng Hiểu Mạn nhà !” Liễu Thục Phượng lúc hệt như một vợ đang vui mặt, con rể càng ngắm càng ưng ý, càng thấy hãnh diện.
Dương Quế Hoa và Đường Hồng trong sân, thấy đôi trẻ ngoài thì ngẩn . Cái … thanh niên cao ráo, khôi ngô đó chính là Tạ Minh Đồ, cái trai nghèo nhất thôn mà Tô Hiểu Mạn bằng lòng cưới đó ?”
Chẳng đây vẫn rêu rao rằng là một bãi phân trâu ?
Có bãi phân trâu nào mà lớn lên khôi ngô đến thế, còn lái máy kéo cơ chứ… Ôi chao, đôi trai tài gái sắc cạnh , quả thực khiến thể rời mắt.