“Người nhà gặp bao nhiêu cô gái công ăn việc , học thức ở thành phố , thì họ còn để mắt đến con Hiểu Mạn nhà ? Đến lúc đó họ đ.á.n.h tiếng oai, bắt nạt con bé, ? để con gái gả về đó mà coi thường. Huống hồ, chuyện tình yêu gia đình ngăn cấm, đàn ông lòng đổi cũng đầy rẫy. Sau khi trở về thành phố, nhỡ gặp một tình mới thì ….”
“Đối với loại gia đình như , xin giữ cách, dám mơ tưởng hão huyền.”
Thà rằng để đứa con gái từ nhỏ nuông chiều của lấy một tuy nghèo khó nhưng cuộc sống hạnh phúc, còn hơn là gả nhà giàu sang mà thấp hèn lấy lòng chồng và nhà chồng.”
“Trước đây để con Hiểu Mạn nhà kết hôn với thằng Minh Đồ, chính là coi trọng gia cảnh nhà nó.” Liễu Thục Phượng , nhưng thực tế, bà cảm thấy Tạ Minh Đồ dáng vóc cao ráo, vẻ ngoài ưa , gia cảnh tuy bề thế nhưng cũng coi như chấp nhận , hơn nữa nhà họ Tô của bà thể chủ chuyện.
……
Tạ Minh Đồ vẫn đang bổ củi ngoài sân, sững sờ một lát, đó cảm thấy vô cùng may mắn vì chiếm sự coi trọng của vợ.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Tô, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn xách theo những món quà vợ chuẩn sẵn để về. Lúc hai về, Liễu Thục Phượng còn gói thêm cho Hiểu Mạn hai túi đường đỏ, suýt chút nữa bắt cả cô chặt hai cân thịt mỡ cho cô mang về, nhưng Tô Hiểu Mạn ngăn .
Lúc ăn cơm trưa, Liễu Thục Phượng đề nghị vợ chồng Hiểu Mạn nên sớm tách hộ khẩu, dọn ngoài ở riêng. Trên đường trở về, Tô Hiểu Mạn huých nhẹ khuỷu tay Tạ Minh Đồ, hỏi ý kiến .
Gà Mái Leo Núi
“Tách hộ khẩu.” Tạ Minh Đồ chắc nịch. Anh tiếp tục ở nhà họ Tạ nữa, mau chóng phân rõ ranh giới với họ. Anh cùng Mạn Mạn dọn ở riêng.
Anh cố gắng việc kiếm tiền để xây một ngôi nhà lớn cho Mạn Mạn, để Mạn Mạn một cuộc sống hơn.
Tô Hiểu Mạn gật đầu, phân tích: “Chị dâu ba chắc chắn tách hộ khẩu. Còn ý của chị dâu cả… em rõ lắm. và chị dâu hai thì nhất định sẽ khó, chịu đồng ý cho tách hộ khẩu .”
Trong cái nhà , đồng ý tách hộ khẩu nhất chắc chắn là bà Tôn Mai và gia đình hai. Đặc biệt là gia đình hai, họ bà Tôn Mai thiên vị mặt, khoản tiền trong nhà đều dồn tay họ, chi tiêu cần nghĩ ngợi.
Gia đình nhà họ vẫn luôn mong những em còn lụng vất vả mà công, để chu cấp cho cuộc sống sung sướng của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-153.html.]
“Đợi thêm một tháng nữa, cả sẽ trở về.” Tạ Minh Đồ bỗng nhiên nhắc đến chuyện .
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “Sao cơ?”
“Năm ngoái, cả cũng từng tách hộ khẩu, nhưng đồng ý.”
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, bà Tôn Mai đương nhiên là đời nào đồng ý . Cô : “Mẹ thể chấp nhận để nhà ba tách hộ khẩu, nhưng phỏng chừng cũng sẽ chẳng chịu để nhà cả tách hộ khẩu .”
Anh cả nhà họ Tạ tham gia quân ngũ xa nhà, mỗi tháng đều đặn gửi tiền trợ cấp về, tiền đều do chồng Tôn Mai cầm giữ. Thế nhưng, bà đối đãi vô cùng bạc bẽo với con cái của con trai cả. Nhìn xem, cuộc sống của ba đứa con nhà cả khốn khó đến nhường nào, còn Tạ Diệu Tổ - cháu đích tôn của gia đình hai - nuông chiều , thật khiến ngoài khỏi xót xa, ngao ngán.
Người con trai cả và con trai thứ ba của nhà họ Tạ chính là con ruột của bà , Thiết Đản cùng những đứa cháu nội khác cũng là ruột thịt của bà , nhưng Tôn Mai chẳng mấy khi để tâm đến họ. Anh cả nhà họ Tạ gửi tiền về là để chăm sóc con cái, thế nhưng kết quả là tiền dùng những đứa con của , mà bà dùng để nuôi con trai ruột và đứa cháu nội cưng của .
Chị dâu cả Tần Tú Anh mồ côi cha , nhà ngoại để nương tựa dựa dẫm, cũng dám đối chọi chồng. Bởi , so với việc cứ sống mãi ở nhà họ Tạ, cô tất nhiên càng mong tách khẩu ở riêng cùng các con. Mặc dù tiền cả Tạ gửi về hàng tháng dù nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ sức lo cho cuộc sống tằn tiện, đủ nuôi dạy ba đứa con nên .
“Lần cả trở về, chắc sẽ đề cập đến chuyện tách khẩu thôi.”
Nghe như , mắt Tô Hiểu Mạn chợt ánh lên tia sáng: “Thật đúng lúc, hai đứa cũng tách khẩu!”
Tất cả trong nhà họ Tạ mặt đông đủ sẽ hơn cả. Chuyện trọng đại như , chỉ là tách khẩu, mà vẫn còn một chuyện khác cần cùng bàn bạc thu xếp.
“Minh Đồ, đêm qua, chuyện gì ?”
Tạ Minh Đồ lặng thinh hồi lâu, mới chậm rãi cất lời: “Anh thấy .”