Tô Hiểu Mạn nghĩ , nếu tới sáu bảy chiếc máy may như thế, bán với giá sáu bảy chục đồng cần phiếu, tất nhiên bọn họ sẽ kiếm kha khá. bán cho ai mới đây? Máy may giá rẻ, tốn phiếu, nhà nào mà chẳng mua. e rằng chẳng sợ ít, chỉ sợ chia đều. Đến lúc đó, cô mà bán máy may, chỉ e sẽ báo cáo lên thành phố mất.
Thế nên, nhất là nhân danh đội sản xuất mà mua về. Có thể giúp Tạ Minh Đồ kiếm mấy chục đồng tiền công sửa chữa, về trong thôn thêm một đám máy may công cộng như , cũng là một việc tiện lợi cho bà con trong thôn. Chỉ cần bỏ mấy công điểm là thể dùng , hà cớ gì bỏ tiền mua hẳn một chiếc về nhà?
Chuyện tiện lợi cho thôn dân trong thôn, đồng thời cũng mang cho cô, Liễu Triệu Cường, thêm một chút thành tích. Cậu cả ắt sẽ ghi nhớ công sức giúp đỡ của hai vợ chồng cô. Bà con trong thôn cũng sẽ cảm kích ý tưởng của cô. Cô và Tạ Minh Đồ cũng nhờ đó mà kiếm một khoản tiền nhỏ. Đây quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
“Tô Hiểu Mạn! Cháu quả là đứa bé thông minh, sáng ! Đây đúng là một ý !” Liễu Triệu Cường càng càng hưng phấn, cảm thấy chuyện vô cùng thiết thực: “Trong thôn một kho lúa bỏ hoang, vặn thể cải tạo thành tổ hợp may vá chung. Như đều nhờ, nếu máy may công cộng, các bà các thím cần thức khuya ánh đèn dầu, từng đường kim mũi chỉ mà vá quần cho lũ trẻ nữa. Cháu quần của bọn chúng rách nhanh đến thế nào !”
“ thế, cái lũ nhóc con đó, cứ m.ô.n.g đ.í.t trần truồng chạy lông nhông khắp nơi, mãi cũng phát ngán !”
Tô Hiểu Mạn nhịn mà mỉm . Sở dĩ cô nghĩ cách là vì mấy ngày , khi trồng cây non, cô gặp một thím họ Hà. Thím ngày nào cũng nhiệt tình chào hỏi cô, thể cường tráng, mỗi ngày đều giúp cô một tay, còn tận tình dạy cô cách dùng xẻng, cuốc cho tốn ít sức nhất.
Trong nhà thím Hà tới bảy đứa con, cả trai lẫn gái, thế nên thím phàn nàn với cô rằng mấy đứa con trai quá nghịch ngợm, ngày nào quần cũng rách te tua, m.ô.n.g đ.í.t thì cứ lủng lỗ to tướng, trông đến là ngứa mắt, chẳng thể thống gì! Thím bỏ nhiều thời gian để vá quần áo cho chúng, khiến bao nhiêu công việc chậm trễ.
Nếu như máy may, chỉ cần may một đường là việc vá vá may may sẽ nhanh chóng và tiện lợi hơn nhiều so với việc khâu tay từng mũi một, như sẽ tiết kiệm vô vàn thời gian và công sức.
Chị em phụ nữ trong thôn cũng sẽ bớt bao phần vất vả.
Tô Hiểu Mạn tin rằng các cô chắc chắn sẽ cảm ơn cô nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-161.html.]
Gà Mái Leo Núi
Liễu Triệu Cường càng nghĩ đến việc thì càng vui vẻ, : “Những đàn ông độc trong thôn đúng là lộc đấy chứ! Như hai cha con mới dọn trọ , nhà chỉ hai đàn ông thôi, gì bàn tay phụ nữ vun vén, chăm sóc. Quần áo rách thì vá ? Cứ chắp vá nham nhở, chỗ nọ chồng chỗ , trông đến là phát ngán…”
Nghĩ đến hình ảnh đó, Liễu Triệu Cường nghĩ mà rùng , vội xua tay lia lịa.
“Đây là một ý kiến tuyệt vời, cháu nhanh chóng trình bày chuyện với bí thư đại đội.”
Liễu Triệu Cường vội vàng chạy báo cáo với bí thư. Sau khi trình bày xong, ông mới thôn họ chỉ còn ba cái máy may, những cái máy thôn bên cạnh lấy mất .
“Thôn ông thế, thì thôn cũng noi gương chứ! Cho thôn hai cái máy nhé.” Khi Liễu Triệu Cường đang báo cáo chuyện , đúng lúc gặp đội trưởng thôn Hạ Điền cũng đến đây. Cái gã , thấy thôn Kiều Tâm mối lợi lớn như , trong lòng khỏi ngứa ngáy, liền buột miệng .
Liễu Triệu Cường trong lòng cũng chia sẻ đồ như , kiên quyết đáp: “Nếu cách thì tự mà kiếm, chỉ cần mua mấy cái máy may là .”
“Tìm cái máy may nào giá rẻ như ? Ông bạn già, ông giúp , trong thôn cũng giàu gì …”
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của đội trưởng thôn và sự phối hợp của bí thư, Liễu Triệu Cường đành chấp thuận.
Mặc dù bỏ mất vài cái máy may, nhưng Liễu Triệu Cường cảm thấy hôm nay bước chân như bay bổng mây. Trước nay, ông với cái gã đội trưởng thôn Hạ Điền vẫn thường ngấm ngầm so bì hơn thua, nay thấy đối phương hạ van nài, trong lòng ông hả hê xiết.
Chẳng sản lượng của thôn họ sang năm chắc chắn sẽ vượt mặt thôn !