Là một con gà lông và mổ sẵn.
Tô Hiểu Mạn ngẩn : "..."
"Chỗ cách nơi nuôi thả gà xa ?"
"Không xa, Mạn Mạn đến xem thử ?"
Tô Hiểu Mạn lắc đầu. Nghĩ đến con đường họ qua, cái sự " xa" trong miệng Tạ Minh Đồ chắc chắn là xa lắc. Cô vội vàng phủi bùn đất và lá cây dính Tạ Cẩu Tử, thầm nghĩ trách đây ngày nào cũng tắm rửa mà còn luộm thuộm như , cả ngày chạy loạn núi thì mà sạch sẽ cho nổi.
"Hay là chúng gà nướng hạt dẻ !"
Vốn dĩ họ lên núi để nướng hạt dẻ và cơm lam, nhưng giờ thêm một con gà, thì gà nướng hạt dẻ.
Nguyên nhân Tô Hiểu Mạn tiện đường xem căn cứ nuôi gà của Tạ Minh Đồ cũng chính vì thế. Ban ngày cô ngửi thấy hương cơm lam, sâu đói trong bụng bắt đầu quậy phá ầm ĩ, càng miễn bàn hiện tại còn thêm một con gà béo núc.
... Giờ đây trong mắt cô chẳng thấy gì khác, chỉ ăn thịt gà mà thôi.
Chẳng mấy chốc, hai nấu xong một nồi gà hầm hạt dẻ thật to. Hạt dẻ thơm ngọt hòa quyện cùng thịt gà mê hoặc trong nồi ngừng tỏa mùi hương quyến rũ, khiến cả hai đều nhịn mà nuốt nước bọt.
Tô Hiểu Mạn tiên dùng ống trúc múc non nửa nồi, định mang về nhà cho ruột. Sau đó, cô liền cầm lấy đôi đũa mà Tạ Minh Đồ ngay tại chỗ, cùng ăn uống thỏa thích với nồi thịt gà hầm hạt dẻ nghi ngút khói mắt.
Miếng thịt gà trắng ngần vô cùng hấp dẫn, mang theo cả vị ngọt dịu của hạt dẻ, nước thịt đậm đà, béo ngậy. Cắn xuống một miếng, thịt gà thơm mềm, ngọt mà ngấy, hạt dẻ hầm mềm bở, chút ngọt thanh. Lại rưới thêm chút nước gà hầm hạt dẻ lên cơm lam, mùi thịt quyện với mùi cơm lam quả thực là một sự phối hợp tuyệt mỹ, khiến ăn mãi thôi.
Tô Hiểu Mạn kìm mà ăn nhiều, nhưng đàn ông bên cạnh còn ăn nhiều hơn cô. Hai đ.á.n.h chén sạch sẽ một nồi hạt dẻ hầm gà to cùng vài ống cơm lam, thậm chí còn ăn hết cả sọt hạt dẻ mang tới để nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-169.html.]
Tô Hiểu Mạn Tạ Minh Đồ với vẻ mặt khó tả. Anh đúng là một "kho báu" đào lắm thứ, nhưng cái dày thì như cái động đáy, ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy no. Cái sự ăn của thật khiến ngạc nhiên.
“Mạn Mạn nấu đồ ăn thật ngon.”
“Minh Đồ , ngày vẫn thường tự gà như thế nào ?” Tô Hiểu Mạn cảm thấy chuyện nuôi gà hẳn cũng là chuyện ngày một ngày hai. Cô đoán rằng ngẫu nhiên cũng sẽ mổ gà mà ăn cho no bụng.
Tạ Minh Đồ do dự một chút, “Cho nước và muối nấu thôi.”
Tô Hiểu Mạn: “Anh bỏ chút gừng băm và hành ?”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ: “?”
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ, con thật đúng là phí của trời. Chẳng màng để tâm đến nơi ăn chốn ở, miếng ăn đưa miệng, cứ thế mà sống tạm bợ qua ngày. Như thì .
“Về em sẽ nấu nhiều món ngon hơn cho ăn.” Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ bờ vai của .
Tạ Minh Đồ , gật đầu liên tục.
Cái cảm giác hai lén lút như thế thật chẳng tồi chút nào. Tô Hiểu Mạn , ôm cổ Tạ Minh Đồ, nhanh chóng hôn một cái lên má .
Quả nhiên, chẳng cần miêu tả nhiều, Tạ Minh Đồ chỉ với một cái hôn nhẹ của cô mà mừng rỡ xúc động. Người đàn ông thật sự dễ dàng thỏa mãn, cho dù chỉ là một cái thơm lên má vô cùng giản dị, cũng sẽ vui đến mức chẳng trời đất gì nữa. Hy vọng về vẫn sẽ ngây thơ và đủ như .
Tô Hiểu Mạn cũng chẳng Tạ Minh Đồ hiểu chuyện trai gái . Thời , tin tức phát triển như bây giờ, đương nhiên, cô cũng chủ động dò hỏi tìm hiểu gì. Cứ thế là đủ , cứ nắm tay , khẽ đặt lên má một cái hôn như là mãn nguyện lắm .
Để Tạ Minh Đồ thu dọn thứ ở bên suối, Tô Hiểu Mạn xung quanh hái rau dại. Hiếm lắm mới tới chỗ xa như thế . Rau dại gần làng hái sạch , nhưng cũng chẳng mấy ai chịu xa đến mức . Tô Hiểu Mạn lập tức hái hơn nửa gùi rau, cô cũng hái thêm vài chùm nho rừng.