“Minh Đồ, chúng về—” Cô xoay đang gọi Tạ Minh Đồ, thì đột nhiên thấy cách đó mấy trăm mét bỗng dưng chạy tới phía cô, tốc độ nhanh một cách kinh .
“Mạn Mạn!” Tạ Minh Đồ ôm cô trong lồng ngực. Tô Hiểu Mạn ngây , hiểu vì đột ngột ôm chầm lấy cô như thế. đầy vài giây , cô thấy lùm cây nhỏ chui một con vật đen sì to.
Là một con lợn lòi to lớn.
Tốc độ của nó nhanh. Mới chỉ vài giây như thôi mà nó dần hiện , hung hãn chạy về phía hai đang . Cặp nanh sắc nhọn như hai mũi d.a.o găm chĩa từ hai bên mõm, Tô Hiểu Mạn dọa cho hoảng sợ, thốt lên một tiếng thét thất thanh. Cô , tuy lợn lòi trong núi cũng là heo, nhưng nó cũng là một loại động vật vô cùng nguy hiểm, thể c.ắ.n c.h.ế.t .
Cô nhất thời hối hận, nghĩ thầm nên tới những nơi xa xôi như . Mới còn vô cùng vui vẻ ăn một bữa gà hầm hạt dẻ, hiện tại thì , vui chốc lát thành tai họa.
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn định kéo Tạ Minh Đồ tìm đường tháo chạy, nhưng ngay giây , cô đẩy . Tạ Minh Đồ vội vã nhặt một cây gậy trúc đất, do dự mà lao thẳng về phía con lợn lòi to lớn .
Một tiếng "Rầm!" thật lớn vang lên. Cây gậy trúc quật mạnh lưng con lợn lòi. Cây gậy to chừng bằng bắp tay đàn ông trưởng thành lập tức gãy vụn. Con lợn lòi điên cuồng rú lên mấy tiếng chói tai, đinh tai nhức óc.
Trái tim Tô Hiểu Mạn như nhảy vọt khỏi lồng ngực. Cô lo lắng cho Tạ Minh Đồ đến thắt cả ruột gan, bây giờ, đây? Giữa lúc hoảng loạn, nàng đưa mắt quanh, trông thấy lưỡi liềm trong sọt bên vệ đường, vội vàng chạy tới chộp lấy.
Tô Hiểu Mạn siết chặt lưỡi liềm sắc lạnh trong tay, cánh tay run lên bần bật, tai vẫn văng vẳng tiếng lợn rừng tru lên xé lòng.
Nàng xoay trông thấy hình cao gầy của Tạ Minh Đồ đang đè nghiến con lợn rừng xuống đất. Chàng trai vung một tảng đá, đập mạnh liên hồi cho đến khi con vật to khỏe bất tỉnh nhân sự.
Bàn tay Tô Hiểu Mạn nắm chặt lưỡi liềm vẫn còn run lẩy bẩy.
Con lợn rừng vật vã đất, bộ lông đen thô cứng, răng nanh nhọn hoắt, ứ mỡ, tiếng gào của nó đủ sức khiến ù tai. Trông nó dữ tợn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-170.html.]
Thế nhưng… Tạ Cẩu Tử đè nghiến lên nó, trông còn dữ tợn hơn nhiều. Gương mặt tuấn tú vốn sắc bén giờ đây tràn đầy vẻ hung hãn, gân xanh mu bàn tay nổi rõ mồn một.
Đây là đầu tiên Tô Hiểu Mạn thấy trai hung hãn đến . Trái tim nàng đập thình thịch ngừng, chẳng rõ là sợ hãi một cảm xúc khó gọi tên.
Mãi nửa ngày , nàng mới lấy giọng của , khẽ hỏi: "...Nó c.h.ế.t , chỉ bất tỉnh thôi?"
“Bất tỉnh.” Tạ Minh Đồ dậy, rời khỏi con lợn rừng. Anh vốn chạy ngay đến bên Tô Hiểu Mạn, nhưng chợt chững . Con lợn rừng quá dơ bẩn, hôi hám. Bộ lông thô cứng của nó dính đầy bùn đất tanh tưởi, giờ đây cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Chàng trai xoa xoa đôi bàn tay lấm lem, sợ Tô Hiểu Mạn ghét bỏ, nên cứ chần chừ nguyên tại chỗ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của lúc , Tô Hiểu Mạn mới sực nhớ , đàn ông hung hăng đ.á.n.h ngất con lợn rừng , chính là yêu thành thật, hiền lành của .
“Mạn Mạn, em đừng gần, giờ bẩn lắm !...”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn mềm trông thấy. Nàng vội vứt lưỡi liềm tay, chẳng màng đến vấy bẩn , chạy đến bên cạnh Tạ Minh Đồ mà ôm chầm lấy . “Vừa em sợ tái mặt, may mắn cả hai đều .”
Thân thể Tạ Minh Đồ cứng đờ. Trong lồng n.g.ự.c là Mạn Mạn thơm tho, mềm mại của , nhưng đôi tay dính đầy bùn đất. Anh ôm lấy nàng thật chặt, nhưng sợ bẩn nàng, mà ôm thì lòng tiếc nuối khôn nguôi.
“Anh thương chỗ nào ? Để em xem tay , hình như m.á.u dính đây !”
Tạ Minh Đồ thành thật đáp: “Không hề. Đây m.á.u của .”
Tô Hiểu Mạn kiểm tra khắp một lượt, quả nhiên phát hiện Tạ Minh Đồ hề thương. Cứ thế mà khống chế một con lợn rừng hung hãn ư?