Dứt lời, Tô Hiểu Mạn cúi đầu bước nhanh về phía , chẳng thèm để ý đến đang lưng nữa.
Lòng cô lúc đang hậm hực một cục tức.
Đi vài bước, cô ngoái đầu , thấy Tạ Cẩu Tử vẫn còn ngây ngốc nguyên tại chỗ. Khi thấy Tô Hiểu Mạn , theo phản xạ tự nhiên l.i.ế.m môi một cái, chẳng là đang nhớ nhung mùi vị vì điều gì khác.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn dường như tiếng nổ đùng, giờ cô chỉ vớ ngay một cây gậy, đ.á.n.h cho vỡ cái đầu ch.ó của .
Cái loại đàn ông như , nếu sinh thời , chắc chắn chẳng thể nào theo đuổi cô gái nào mất!
Mấy trong truyện mà cô từng , ai nấy đều bá đạo chủ động, dù chẳng đến mức đỏ mắt ép góc tường mà hôn, thì cũng nào ai ngốc nghếch chôn chân chờ khác ban phát nụ hôn như cái tên Tạ Cẩu Tử .
Tô Hiểu Mạn thầm hừ một tiếng trong bụng, tự nhủ, thảo nào chỉ cái nam phụ!
Đồ Cẩu Tử đáng ghét!
Tô Hiểu Mạn đầu sải bước, mặc kệ y đuổi kịp . Cô cúi đầu tiếp tục vài bước, thấy một luồng gió mạnh lướt đến từ phía lưng, thoáng chốc, cô một vòng tay rắn rỏi, ấm nóng ôm ghì lòng.
Chàng trai họ Tạ đáng ghét ôm chặt lấy cô, thở ấm nóng phả vành tai, khiến cô khẽ rùng , cảm thấy nhột nhột. Bên tai cô là tiếng như reo lên, đầy phấn khích: "Mạn Mạn, vui! Anh thật sự vui!"
Tô Hiểu Mạn vòng tay ôm lấy tấm lưng rắn rỏi, thon gọn của , giận dỗi : "Anh cũng chỉ vui ngoài miệng thôi, chẳng thấy hành động gì thiết thực cả hả?"
Cô thật sự nghĩ , tính mà trí tuệ của Tạ Minh Đồ rõ ràng hơn , cách giao thiệp bên ngoài cũng cho thấy kém cỏi về sự khéo léo. Vậy mà tại phương diện tình cảm, tên ngốc ngớ ngẩn đến thế, cứ như pho tượng gỗ do chính tay tạc , thậm chí còn hơn.
Ngay cả mấy chữ "Chủ động giành lấy" "Mạnh dạn tiến tới" cũng thế nào.
Tạ Minh Đồ sững sờ, chợt như bừng tỉnh, ngây ngô hỏi: "Mạn Mạn, bây giờ thể hôn em ?"
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn nghẹn lời, thốt nên lời nào, giận tím mặt : "Trước khi hôn còn hỏi ? Em hôn nãy, cần hỏi thế ."
"Mạn Mạn, sợ em đồng ý, sợ em cảm thấy vui." Tạ Minh Đồ ân cần ôm chặt cô lòng, cứ như đang ôm thứ trân quý nhất đời , khẽ thì thầm bên tai cô: "Mạn Mạn, sợ sẽ mất em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-177.html.]
"Em giận dỗi lưng mất thì bây giờ?"
Tô Hiểu Mạn đưa tay vuốt nhẹ lên gò má rắn rỏi của : "Anh cần dè dặt với em đến thế. Giờ đây em là thương của , còn là vợ nữa mà."
"Vợ sẽ dễ dàng mà bỏ ? Anh ngốc hả?"
"Không ngốc." Tạ Minh Đồ cô xoa đến méo cả mặt, vẫn tủm tỉm ngốc nghếch. Cuối cùng thì cũng khai thông đầu óc, một việc cho hồn, cúi xuống, dùng môi lấp kín đôi môi nhỏ vẫn còn đang hờn dỗi lải nhải của cô.
Tô Hiểu Mạn khẽ "ưm ưm", ôm chặt trong vòng tay, cả cô mềm nhũn . Càng giãy giụa càng thoát , chợt nhận tự đào hố chôn .
Tạ Minh Đồ thật ngốc nghếch , cô dám chắc, nhưng Tô Hiểu Mạn cảm thấy đúng là đồ ngốc, đang yên dẫn sói khỏi hang của .
Đôi lúc, dễ vẻ ngoài trung thực, hiền lành như chú cừu non của đ.á.n.h lừa, mà quên mất bản chất là một con báo hoang lớn lên một từ nhỏ. Ngay cả khi đối mặt với những con mãnh thú nặng hàng trăm cân, cũng từng run sợ.
Vậy mà, chỉ sợ duy nhất việc cô sẽ bỏ mà .
Đồ ngốc Tạ Cẩu Tử!
Tô Hiểu Mạn đành buông xuôi, giãy giụa nữa, để mặc say sưa "gặm nhấm" lấy cô, như thể một món xương ngon vật lạ. Cả hai đều mới nếm trải hương vị của nụ hôn đầu, chẳng ai chút "kỹ thuật" nào, chỉ đơn thuần là sự tìm tòi, khám phá hết đến khác.
Cứ thế, một lãnh địa xa lạ, đầy bí ẩn dần khai phá.
Trên mảnh đất mới khai phá , một tòa lâu đài tình cảm dần dựng xây.
"Mạn Mạn, ..."
Tô Hiểu Mạn giơ tay lên, hề khách sáo mà chặn miệng : "Thôi thì, cứ... giữ ở trong lòng !"
Ở cái thập niên 70 , cả hai vẫn từng yêu đương mà tính chuyện hôn nhân, thì thôi cứ từ từ, cùng quen, vun đắp tình cảm .
Đợi bình tĩnh trở , Tô Hiểu Mạn nắm tay kéo thẳng đến bệnh viện vài xét nghiệm cần thiết, kết quả mười ngày mới . Sau đó, hai họ mới kéo đến thư viện tỉnh Nam Giang.