Thư viện tỉnh Nam Giang ngay giữa thành phố.
Đây là một kiến trúc diện tích lớn, so với những căn nhà bình dân ở ngoại thành, nó càng hiện rõ vẻ đồ sộ, rộng lớn, gần ga tàu hỏa, nơi thị dân thể tản bộ, hóng mát quanh quảng trường. Cổng lớn với nhiều bậc cầu thang, lui tới quá đông, chủ yếu là các học giả hoặc những cô học trò.
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cổng thư viện thành phố, trông mấy khác biệt so với những cô học trò khác. Họ cùng bước . Vừa qua cánh cửa, tầm mắt mở rộng thênh thang. Đập mắt là những dãy kệ sách cao ngất, trong khí thoang thoảng mùi mực và mùi giấy cũ.
Thư viện thành phố còn rộng lớn hơn gấp bội những thư viện ở huyện, ước chừng chứa vài trăm nghìn đầu sách. Phía bên lối là những hàng ghế gỗ đỏ ngay ngắn, chỗ cũng hơn ba trăm chiếc. Ngay cả giờ , các hàng ghế vẫn còn ít lặng lẽ vùi sách vở.
Với Tạ Minh Đồ, đây là đầu tiên thấy đời thể nhiều sách đến . Cảnh tượng mắt mang đến cho một sự chấn động vô cùng lớn.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà tiếp xúc chỉ vỏn vẹn là sách giáo khoa, hoặc những cuốn sách xóa nạn mù chữ mà sách giáo khoa thi thoảng nhắc tới. Với , những thứ đó chỉ tốn chút thời gian là thể học thuộc lòng.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ cũng từng xem qua vài ba cuốn sách tạp nham, nhưng so với biển sách bao la nơi đây, chúng quả thực chỉ đáng xách dép mà thôi.
Tô Hiểu Mạn kéo , cả hai cùng xem bảng chỉ dẫn giới thiệu về thư viện , để nắm vị trí phân loại các loại sách. Tạ Minh Đồ chăm chú xem từng mục: triết học, văn học, kinh tế học... Rồi nông nghiệp, lâm nghiệp, chăn nuôi, ngoại ngữ...
Thì sách còn thể đa dạng đến nhường .
“Đọc hết chỗ sách , mất bao nhiêu năm đây?” Tạ Minh Đồ lẩm bẩm cảm thán.
Tô Hiểu Mạn: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-178.html.]
Cô thầm nghĩ, gã đúng là dã tâm quá lớn.
Còn hết tất thảy sách ở đây ư, coi chừng nổ tung cái đầu của tên cẩu tử thối thì thôi!
Tô Hiểu Mạn cũng tò mò, với trí nhớ siêu phàm như Tạ Minh Đồ, liệu đại não nổ tung , nếu và ghi nhớ hết ngần cuốn sách? mà, tiềm năng đại não con là vô hạn, thông minh nhất cũng mới chỉ sử dụng hai mươi phần trăm...
Người bình thường thấy nhiều sách như , đầu tiên sẽ cảm thán mà nhiều thế, chứ gì ai nghĩ tới việc hết tất cả. Tô Hiểu Mạn tên nhóc chỉ ngẫm nghĩ suông, mà khả năng còn biến điều đó thành hiện thực.
cô thích cái kiểu thoạt trung thực, nhưng ẩn chứa dã tâm ngùn ngụt, lùi bước như . là nghé con mới sinh sợ cọp.
Tô Hiểu Mạn đầu sườn mặt tuấn tú của . Mái tóc dài hơn một chút, đường quai hàm vẫn thon gầy, rắn rỏi như . Vừa họ đến, những cô gái trẻ vốn đang nghiêm túc sách, chỉ cần ngước mắt thoáng một cái, hiện giờ đều chẳng còn tâm tư sách vở nữa, mà cứ chốc chốc liếc trộm về phía họ.
là tên cẩu tử thối chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi.
Tô Hiểu Mạn kéo tay , cả hai cùng đến quầy đăng ký mượn sách để hỏi thủ tục. Người ở quầy đáp , giấy giới thiệu của đơn vị công tác trong thành phố, hoặc là học sinh của trường học trong nội thành, hoặc là hộ khẩu thành phố, mới đủ điều kiện thủ tục mượn sách ở đây.
Cả hai họ đều đủ điều kiện.
Tô Hiểu Mạn vốn dĩ còn nghĩ thể dùng tiền biện pháp đặt cọc để thẻ mượn sách, ngờ ở đây chẳng cần tiền bạc gì, tiền tài quan trọng, phận mới là thứ đáng kể. Cô hỏi liệu thể linh động một chút , phụ nữ chỉ lắc đầu, đây là quy định nghiêm ngặt.
Vậy thì cũng đành chịu, nhưng Tô Hiểu Mạn cũng quá đỗi thất vọng. Dẫu cho thư viện thành phố nhiều sách hơn so với thư viện huyện, nhưng đường sá quá xa, mỗi mượn sách đều bất tiện vô cùng.