Với trí nhớ siêu phàm của Tạ Minh Đồ, tốc độ sách của nhanh. Cứ thường xuyên mượn sách như quả là mấy tiện lợi.
Tuy rằng họ hộ khẩu huyện, nhưng Tô Hiểu Mạn thể nhờ hai cô đang việc ở xưởng sắt thép giúp đỡ, cho Tạ Minh Đồ một tấm thẻ mượn sách ở thư viện huyện, sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Trí nhớ đến mà nhiều sách thì thật quá lãng phí. Nghĩ đến cái bỏ phí mười mấy năm học hành, Tô Hiểu Mạn cảm thấy đó quả thực là đang phí hoài của giời.
Không chỉ tiếp xúc với kiến thức chính thống, còn mãi những chuyện tầm phào của thiên hạ.
Chả trách thằng nhóc Cẩu Tử chút tự tin nào.
Từ nhỏ sống ở một nơi nền tảng văn hóa cằn cỗi. Đọc sách đối với những lấy nghề nông kế sinh nhai thì chẳng mấy tác dụng, mà Tôn Mai cũng chẳng học nhiều kiến thức... Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn khỏi oán hận Tôn Mai thêm vài phần.
Tô Hiểu Mạn hít sâu mấy liền, cố gắng bình tâm . Cô nắm tay Tạ Minh Đồ, khẽ : "Dù chúng cũng lặn lội tới đây, thôi thì dạo quanh quẩn một chút."
Dẫu cho chỉ là ngắm vài tựa sách thôi cũng đủ vui .
Tạ Minh Đồ gật đầu, chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Hiểu Mạn. Hai sánh bước lối trong thư viện, qua từng hàng kệ sách cao ngất, thỉnh thoảng khẽ khàng trao đổi vài câu.
Gà Mái Leo Núi
Đứng giữa nơi ngập tràn khí học thuật như thế , tay trong tay cùng yêu, Tô Hiểu Mạn bỗng chốc thấy lòng xao xuyến. Cô cảm giác như hai họ là một đôi tình nhân trẻ đang hẹn hò trong thư viện của trường đại học nào đó.
Hai qua nhiều thể loại sách. Sách trong thư viện quả thực phong phú, thậm chí còn ít sách ngoại văn nguyên bản. Họ bất giác tới khu vực sách nước ngoài. Tô Hiểu Mạn dừng chân một kệ sách, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.
Cuốn tiểu thuyết dịch chắc hẳn từng nhiều qua, nhưng hẳn là ít ai thể hiểu trọn vẹn. Tô Hiểu Mạn cầm nó tới, tò mò hỏi Tạ Minh Đồ: "Anh hiểu ?"
"Chỉ hiểu sơ sơ vài chỗ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-179.html.]
Tô Hiểu Mạn khẽ: "Anh cứ cho khiêm tốn thôi ?"
Cô tủm tỉm, ném cuốn sách trong n.g.ự.c Tạ Minh Đồ. Tạ Cẩu Tử khiêm tốn như , ắt hẳn khẳng định là hiểu hết .
Thật đúng là...
Cô hối hận khi để thằng nhóc Cẩu Tử nhiều sách lên. Chờ khi thật sự là một thiên tài, liệu sự khiêm tốn hiện giờ dần dà biến thành kiểu khoe khoang ngấm ngầm đây.
"Mạn Mạn, em thích văn học cổ điển ?" Vừa khi qua kệ sách văn học cổ, Tạ Minh Đồ chợt nảy ý định sẽ nhiều sách hơn.
Chẳng qua mấy gã thanh niên trí thức đó cũng chỉ hơn vài năm đèn sách, giỏi lách, dùng mấy vần thơ tình dỗ dành mấy cô gái trẻ cho vui. Tạ Minh Đồ thầm nghĩ, từ nay nhất định cố gắng thật nhiều sách. Dẫu thể thông suốt lẽ trong chuyện tình cảm, nhưng sẽ học thuộc hàng vạn bài thơ, để cho Mạn Mạn .
Anh tự nhủ thầm như thế.
Nếu Mạn Mạn chán thơ , sẽ tìm thơ Tây mà .
Tô Hiểu Mạn chằm chằm mặt , cảm giác đang giấu cô ấp ủ một quyết định gì đó hết sức kỳ quặc.
Cái con Tạ Minh Đồ , thông minh thì thừa, nhưng lắm lúc những ý nghĩ nảy trong đầu khó ai lường .
“Rầm! Bốp! Keng!”
Vài tiếng va chạm chói tai dứt, vang lên một tiếng "keng" thanh thúy, như thể một cuốn sách dày cộp rơi xuống đất, vỡ tan một món đồ thủy tinh.
“Đôi kính của ... kính của ...” Một ông cụ tóc bạc phơ, thể lảo đảo, đang định cúi xuống sờ soạng. Ông đang một chiếc ghế, với tay lấy một cuốn sách kệ cao, chẳng ngờ rơi nó, kéo theo đôi kính dày cộp cũng tuột xuống nền nhà.