Mất đôi kính quý, ông lão dường như còn rõ bất cứ thứ gì nữa.
Ông lão bước vài bước về phía , vịn giá sách, quên khuấy mất vẫn còn ghế. Cả ông suýt chút nữa thì bước hụt , may mà Tạ Minh Đồ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chạy tới đỡ lấy ông.
“Cẩn thận!”
Vừa thấy tiếng động, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vội về phía , lúc trông thấy ông lão và đống bừa bộn mặt đất.
“Ông ơi, ông ạ?” Tô Hiểu Mạn vội nhặt mấy cuốn sách và chiếc kính vỡ của ông lên, nhẹ nhàng đặt mảnh kính tay ông.
Ông lão ăn vận và toát khí chất của một học rộng hiểu nhiều, rõ ràng là một công tác văn hóa, lẽ là một vị giáo sư thầy giáo trong trường học.
“Đôi kính vỡ , chẳng còn rõ nữa.” Vương Hoài Tiên cau mày, ngờ một ông già như ông hôm nay gặp chuyện thế . “Hai cháu, cảm ơn hai cháu nhiều.”
Vương Hoài Tiên còn đôi kính, chẳng thể rõ một nam một nữ mắt là ai. Ông chỉ giọng của hai , đoán chừng họ là hai học sinh.
“Giờ lão già chẳng rõ đường, phiền hai cháu đưa về nhà ? Nhà ngay gần đây thôi, trong nhà sẵn đôi kính khác để ...”
Vốn mượn sách, lang thang trong thư viện thành phố hơn nửa ngày, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đương nhiên ngại giúp ông một tay, coi như việc nhỏ chẳng tốn chút công sức nào.
Thế là cả hai cùng đưa Vương Hoài Tiên về nhà.
“Vương lão , nhà ông chắc hẳn là ở phía .”
Gà Mái Leo Núi
“Ai, , đúng là ở phía , xa lắm. Để tìm chìa khóa xem, đây , chìa khóa.”
Tạ Minh Đồ nhận lấy chùm chìa khóa từ tay ông lão, mở cửa dìu ông nhà. Đập mắt họ là những dãy kệ sách cao ngất dọc tường. Tô Hiểu Mạn tìm thấy đôi kính dự phòng bàn việc của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-180.html.]
Sau khi đeo đôi kính mới, thế giới mờ mịt chợt trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc. Ông lão rõ hai đưa về nhà.
Vừa rõ diện mạo hai , trong lòng ông liền cảm thán: là một cặp trai tài gái sắc!
Người , lòng thiện lương.
Chắc hẳn là một đôi học sinh đang yêu , trông thật xứng đôi lứa.
Vương Hoài Tiên mỉm cảm tạ cả hai, cất lời: “Cảm ơn hai đồng chí bụng đưa ông lão về đến nhà. Hai là sinh viên ở trường chuyên nào gần đây ?”
Tạ Minh Đồ thật thà đáp: “Dạ, ạ.”
Tô Hiểu Mạn chỉ khẽ lắc đầu, đoạn thầm nghĩ trong bụng: Họ chỉ là một cặp vợ chồng xuất nông thôn, mới nghiệp tiểu học mà thôi.
Nghĩ đến đó, Tô Hiểu Mạn liền nhịn mà bật .
Cô liếc lướt qua giá sách của Vương Hoài Tiên, thấy đủ loại sách, từ văn học, khoa học cho đến sách ngoại văn. Tô Hiểu Mạn đoán rằng vị lão hẳn là một nhà trí thức uyên bác, lẽ từng là một thầy giáo.
Vương Hoài Tiên quả thật là một học thức uyên bác, từng là giảng viên đại học ở địa phương, còn từng du học nước ngoài, thông thạo đến bốn thứ tiếng. Mấy năm , ông gác công việc, điều về nhà xưởng lao động, nhưng phục hồi công tác, hiện giờ phụ trách việc dịch thuật sách báo ngoại văn.
“Lão , nhà ngài nhiều sách quá ạ.” Tô Hiểu Mạn thốt lên từ tận đáy lòng.
Nhắc đến kho sách của , Vương Hoài Tiên quả thật đắc ý. Ông là một yêu sách, trong nhà thể thiếu thốn của cải, nhưng tuyệt đối thể thiếu những hàng sách quý giá .
“Lão , chúng cháu thể mượn vài cuốn sách của ngài mang về ạ? Chúng cháu thư viện thành phố, vốn mượn vài cuốn về nghiên cứu, nhưng vì dân thành phố nên thẻ sách.”
Nghe cô , Vương Hoài Tiên gật đầu đồng ý, bản ông quý những trẻ hiếu học. Ông mỉm : “Được chứ, nếu hai cháu thích thì cứ chọn hai cuốn mà . Có điều, ở chỗ nhiều nhất bây giờ vẫn là sách văn học ngoại quốc, đủ thể loại. Còn bên là các sách về toán, lý, hóa…”