Kho tri thức hiện tại của Tạ Minh Đồ càng ngày càng tăng trưởng. Dù con nhà đại viện cha là cán bộ cấp cao, nhưng chỉ cần đợi kỳ thi đại học năm 1977 mở , nhất định sẽ đạt thành tích xuất sắc, trở thành một tài năng sáng giá nể trọng, và sẽ vươn lên đầu một lĩnh vực nào đó trong tương lai.
Không cần dựa gia thế bối cảnh, chỉ cần dựa năng lực của chính .
Bây giờ Khương Yến Đường mới là con cưng trời ban mà ai ai cũng , còn trong mắt bên ngoài, Tạ Minh Đồ chỉ là một gã trai chân lấm tay bùn nơi thôn dã. Liệu nhà họ Khương thể chấp nhận một đứa con như ?
Tô Hiểu Mạn những mối lo như là bởi chính cô cũng từng nếm trải điều tương tự. Cô vốn quen với sự thờ ơ của cha nuôi, nhưng ngay cả cha ruột của cũng…..
Vậy thà nhận còn hơn.
Tô Hiểu Mạn quên tình tiết miêu tả trong nguyên tác, rằng thứ ở Tạ Minh Đồ đều thua kém Khương Yến Đường, phong thái cũng thể sánh bằng chú hai nhà họ Tạ, nên mới gia đình họ Khương ghét bỏ.
Thế nhưng, năng lực của Tạ Minh Đồ thực sự thua kém Khương Yến Đường đến chăng?
Tất cả chỉ bởi lòng những kẻ đó, chỉ đơn giản mà thôi.
mắt, hai họ cần nâng cao trình độ và năng lực của , thế mới mong một cuộc sống .
Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cầm bản thảo dịch xong tìm Vương Hoài Tiên. Sau khi Vương Hoài Tiên qua, khỏi gật gù khen ngợi: “Khá lắm, khá lắm! Trình độ hơn hẳn mấy đứa học trò cũ của lão già .”
“Chữ cũng tệ, chỉ là vẫn thiếu một chút điêu luyện nữa. Hai đứa chép cả thảy một lượt ? Bản dịch ai chấp bút mà chẳng nổi một chính tả nào ?”
“Chính Minh Đồ đấy.” Nhắc đến chuyện , Tô Hiểu Mạn khỏi thầm tán thưởng Tạ Cẩu Tử của . Ngay cả cô, mỗi khi văn chép bài đều dễ mắc , tẩy xóa sửa sửa . Thế mà Tạ Cẩu Tử, trừ khi cô cố tình hôn lên má khiến xao nhãng, thì hầu như chẳng sai một chữ nào.
Một Tạ Cẩu Tử luôn hết mực tập trung công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-186.html.]
Trong mắt cô, đàn ông khi chuyên tâm công việc luôn là quyến rũ nhất.
"Lần ông lỡ quên hỏi, hai đứa là một cặp đấy ?"
"Mạn Mạn là vợ của con." Mỗi khi gặp câu hỏi tương tự, Tạ Cẩu Tử đều dõng dạc tuyên bố chủ quyền của .
"Cưới ?"
Tô Hiểu Mạn gật đầu. Hai họ quả thực về chung một nhà, dẫu cho vẫn giấy đăng ký kết hôn.
Gà Mái Leo Núi
“Bản dịch đạt chuẩn . Lần , xem như các con giúp ông một việc lớn lao đấy.” Ông Vương Hoài Tiên thanh toán mười tệ tiền thù lao dịch thuật cho hai , đồng thời cũng quên bày tỏ lời cảm ơn.
“Thưa ông Vương, nếu về ông việc gì cần, chúng con sẵn lòng giúp.” Mười tệ tiền dịch, tuy chẳng là nhiều nhặn gì, nhưng đối với hai lúc , đó cũng là một cách để kiếm thêm thu nhập một cách chính đáng và hợp pháp.
Đọc những bản thảo chỉ đề cập đến nhiều lĩnh vực, nhiều nội dung khác , mà còn giúp họ trau dồi kiến thức của bản . Quả đúng là một công đôi việc.
“Thế thì quá! Chỗ ông còn nhiều bản thảo cần dịch đấy.” Trong lòng ông Vương Hoài Tiên cũng tạo điều kiện cho hai kiếm thêm thu nhập, giúp đỡ hai đứa trẻ giỏi giang . Ở nông thôn, kiếm ít tiền cũng chẳng dễ dàng gì.
“À đúng ! Lần các con bảo mượn sách ở thư viện thành phố ? Ông giúp hai đứa một tấm thẻ thư viện . Có thẻ , hai đứa thể đến thủ tục mượn sách.”
"Ông Vương ơi, chúng con cảm ơn ông nhiều lắm!!!" Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ mừng rỡ khôn xiết reo lên.
Vốn dĩ, Tô Hiểu Mạn định nhờ hai của giúp đỡ để một tấm thẻ thư viện huyện, nhưng giờ thẻ của thư viện thành phố … Thế thì cũng thể thêm một chiếc thẻ thư viện huyện nữa. Bởi lẽ, mỗi thẻ chỉ mượn tối đa ba quyển sách, mà tốc độ của Tạ Minh Đồ quá nhanh. Hai cũng thường xuyên ở thành phố, việc mượn trả sách cũng tốn công, chi bằng mượn một lúc vài cuốn để tiện .