Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Liễu Thục Phượng, Tô Hiểu Mạn đành bất lực, kéo sang một bên, ghé tai nhỏ: “Mẹ ơi, con điều với . Anh Tạ Minh Đồ thực sự tài giỏi, là một thiên tài trong việc học, ? Bất cứ văn bản nào, chỉ cần qua vài bận là thuộc làu. Dù từng học lớp ngoại ngữ nào, mà chỉ xem vài quyển sách thôi cũng thể trôi chảy, lưu loát…”
“Nếu thể cho một cơ hội học tập tử tế, thì nào Khương thanh niên trí thức, nào Lâm thanh niên trí thức, đều thể sánh bằng , ạ!”
“Mẹ chọn cho con một chồng tiềm năng học tập xuất chúng, ngay cả thầy giáo lão làng cũng hết lời khen ngợi.” Mọi sự đổi ngày một ngày hai mà thành, hiện tại Tạ Minh Đồ tiến bộ nhanh, chắc chắn sẽ những bước tiến vượt bậc. Tô Hiểu Mạn tiên kể cho Liễu Thục Phượng về thiên phú của Tạ Minh Đồ, để bà chuẩn tâm lý và thêm niềm tin, sự mong đợi.
Nghe , vẻ mặt Liễu Thục Phượng càng lúc càng kỳ lạ, bà thực sự bối rối và khó lòng tin nổi, như đang chuyện tào lao từ trời rơi xuống.
Gà Mái Leo Núi
Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây chăng? Vì bà cảm giác vẫn còn đang mơ, trong mơ thấy con gái và con rể tới tìm bà, nhiều điều mà bà thể nào hiểu nổi.
Nhận thức của Liễu Thục Phượng đảo lộn .
Bà quá khó tin điều mà tai bà thấy. Cái gì? Tên con rể Tạ Minh Đồ mà là một thiên tài trong việc học hành ? Thằng đó còn thầy giáo lão làng khích lệ? Nó còn thể hỗ trợ dịch thuật và kiếm phí dịch thuật ?
Tất thảy những chuyện thể xảy ở cái ngôi thôn Kiều Tâm nhỏ bé của nhà bà?
“Mạn Mạn, chuyện con là thật sự ?” Liễu Thục Phượng ngây dại hỏi , bà cái “bánh trời cho” đột ngột rơi trúng đầu, khiến mắt hoa cả lên vì kinh ngạc.
Loại cảm giác thật sự nên hình dung như thế nào. Liễu Thục Phượng vốn dĩ đắc chí, cứ ngỡ nhặt về một khối sắt gỉ mà lầm tưởng là bùn đất, nhưng dù cũng coi như kiếm chác kha khá. Ấy mà mấy ngày, bảo bà rằng bà lầm to . Hóa , thứ bà nhặt về sắt gỉ, mà chính là một cục vàng ròng đó!
Liễu Thục Phượng ơi, mày đào vàng !
Chuyện thế , thật chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-189.html.]
“Mẹ, còn tin ? Để con bảo Tạ Cẩu Tử chứng minh cho xem.” Tô Hiểu Mạn Tạ Minh Đồ một cái. Tạ Minh Đồ mở một cuốn sách tài liệu đưa cho Liễu Thục Phượng xem.
Không chỉ thế, còn mở miệng mấy câu đó thành tiếng.
Anh tiếng Anh lưu loát, khi họ rời nhà ông Vương, Vương Hoài Tiên vài bận cho cả hai , còn tỉ mỉ chỉnh sửa cách phát âm. Tạ Minh Đồ ghi nhớ tất cả.
Tuy rằng Liễu Thục Phượng hiểu thứ tiếng nước ngoài lộn xộn, kỳ quái , nhưng cái vẻ trôi chảy của thằng con rể thì thể nào giả . Anh còn giải thích đủ thứ cho bà , hoặc ngâm nga mấy đoạn Hán văn khác để bà kiểm tra.
Quả đúng là khả năng qua là nhớ ngay.
“Được , tin!” Liễu Thục Phượng vội vàng đặt cuốn sách xuống. Lúc , chắc chẳng văn sĩ nào thể tả xiết tâm tư của bà.
Vui mừng khôn xiết!!!
là nhặt của quý về nhà !
Đôi mắt Liễu Thục Phượng sáng rực như . Hiện tại, bà về phía Tạ Minh Đồ còn như một con nữa, mà như thể đang chiêm ngưỡng một kho báu quý giá, một cục vàng ròng mà bà giấu giếm mang về nhà .
Thật ngờ, quả thực là mơ cũng chẳng dám ngờ tới! Ban đầu, Liễu Thục Phượng chỉ những mong đỗi giản đơn: chọn cho con gái một chồng bảnh bao, chăm chỉ ăn, tính tình hiền lành chất phác, một rể trẻ tuổi sẽ hết mực yêu chiều vợ con.
Ai ngờ ...
Cái rể hiền lành tưởng chừng chất phác , hóa là một thiên tài bẩm sinh về học hành!