Đến là phát rồ! Liễu Thục Phượng cứ yên, chỉ chạy quanh sân hai vòng cho hả , mổ gà mổ vịt tới ăn mừng chuyện ! Bà tươi rạng rỡ, nắm chặt cánh tay con rể, kéo nhà chính mà . Đứa con rể mặt , giờ đây trở thành hòn ngọc quý giá nhất trong lòng bà.
"Minh Đồ con ơi, đây, xuống đây, ngoan nhé, rót nước cho con."
Đẹp trai là một nhẽ, còn thiên phú học hành, còn hiểu những thứ ngoại ngữ lạ tai lạ mắt, còn vị thầy giáo già nào đó hết lời khen ngợi... Đương nhiên, quan trọng hơn cả, là thương yêu con Mạn Mạn nhà hết mực.
Gà Mái Leo Núi
Cả làng ai mà chẳng thằng út nhà họ Tạ chiều vợ một, Mạn Mạn xuôi là dám cãi, gì cũng .
Đứa con rể như , mà thắp đèn khắp bốn phương cũng chẳng tìm !
Dưới ánh mắt yêu thương nồng nhiệt của vợ, Tạ Minh Đồ cảm thấy rụt rè, liền cẩn thận : "Mẹ ơi, để con tự tay ạ."
"Ôi , Minh Đồ con cứ yên đó, tự tay rót cho con một ly nước mát." Liễu Thục Phượng ấn Tạ Minh Đồ phịch xuống ghế, bỏ mặc con gái ruột đang chơ vơ một bên, tự vận động.
Tất cả tâm trí bà giờ đây chỉ duy nhất đứa con rể quý .
Bảo , vợ càng ngắm con rể, càng thấy ưng ý.
Tô Hiểu Mạn: "..."
Cô đột nhiên cảm thấy địa vị của trong nhà đang tụt dốc phanh.
Liễu Thục Phượng vội vàng lấy một cái ly sạch bong, tráng qua nước nóng cẩn thận. Bà mở nắp lọ đường trắng, dùng chiếc muỗng con con múc đầy đường cho ly. Ở vùng nông thôn thủa , chẳng của ngon vật lạ gì để mà tiếp đãi khách quý, một ly nước đường là món quà quý hóa lắm .
Vì để bày tỏ tình yêu thương sâu sắc của vợ dành cho con rể, Liễu Thục Phượng bỏ thêm ước chừng bốn thìa đường trắng đầy vun trong ly.
Đường trắng ào ào trút xuống, chất thành một lớp dày đặc đáy ly, khiến Tô Hiểu Mạn mà trợn tròn mắt.
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ mà rùng , đây chắc hẳn là cách cô hiểu về hai chữ "nước đường" chăng? Nửa ly đường, nửa ly là nước, đúng là "nước đường" theo nghĩa đen .
—— Loại tình yêu của thế , thôi thì con xin từ chối khéo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-190.html.]
Hôm nay chắc là "ngày đường" của Tạ Cẩu Tử . Cô thì mới chỉ đút cho hai viên đường bé tí tẹo, mà cô "bồi bổ" cho đến nửa ly đường trắng .
Tô Hiểu Mạn Tạ Minh Đồ với ánh mắt đầy vẻ thông cảm. Chàng rể chiếc ghế băng, ly "nước đường" đặc quánh trong tay vợ, lòng run sợ mà nuốt khan liên hồi.
Lúc , Liễu Thục Phượng mới đổ thêm nước sôi cái "nửa ly đường" , khuấy đều, biến nó thành một ly "nước đường đặc sệt".
Bà cầm ly nước đường nóng hổi trao cho Tạ Minh Đồ, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ hiền từ, phúc hậu, : "Nào, con rể, uống chút nước đường cho mát lòng mát ."
Từ , Liễu Thục Phượng thấy con rể gầy gò, nghĩ bụng cho nó ăn nhiều đường mới mong bồi bổ thể, cho thêm chắc nịch. Hơn nữa, học hành động đến đầu óc, càng cần đường để nuôi trí não chứ!
"Nước còn nóng đấy con, cẩn thận kẻo bỏng miệng."
Tạ Minh Đồ đón lấy ly nước đường, rũ mắt xuống một chốc, lòng thể từ chối. Anh thổi phù phù mấy ly, đó ngửa cổ, nhắm nghiền mắt , như thể đang uống một chén t.h.u.ố.c Bắc đắng ngắt, cố gắng nuốt xuống hai ngụm lớn. Đến khi buông ly xuống, cái vẻ mặt của khiến Tô Hiểu Mạn mà đành lòng.
Lần mà Liễu Thục Phượng còn cái kiểu "yêu thương cực đoan" , lẽ phận con gái như cô cũng nên mà can ngăn thôi. Cứ cái đà , chỉ e Tạ Cẩu Tử còn trẻ mà mắc chứng bệnh "tiêu khát" (tiểu đường) mất!
Tô Hiểu Mạn xuống bên cạnh Tạ Minh Đồ, ân cần hỏi: “Tạ Cẩu Tử, còn ?”
Tạ Minh Đồ nhất thời khó nên lời: “…Mạn Mạn, em uống ?”
Anh cô bằng đôi mắt long lanh như cún con, đầy vẻ chờ đợi.
Tô Hiểu Mạn cố nén tiếng ánh mắt ngây thơ như cún con đen láy , cô vô tình đáp: “Em cần , Anh Cẩu Tử cứ uống một .”
Liễu Thục Phượng cạnh đó lập tức trừng mắt Tô Hiểu Mạn, “Sao con gọi Minh Đồ là Tạ Cẩu Tử ? Đó là nước của Minh Đồ nhà , con uống thì tự mà rót.”
Tạ Minh Đồ: “…”
Anh trầm ngâm ly nước đường trong tay một lúc. Không uống thì xong, mà uống xong thì chắc liệt mất.
Tô Hiểu Mạn vui vẻ, “Anh Minh Đồ, tự em rót nước là .”