Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:21:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì chuyện chiếc radio , địa vị của Hứa Diễm Lan mặt bà Tôn Mai còn như , thể ngày nào cũng nhàn rỗi nữa mà cùng chị dâu cả đủ việc nhà.

vất vả lắm mới chiếc radio , thể cho khác chứ?

Hừ!

Chẳng nhắc tới thì thôi, chứ hễ động đến chiếc radio là Hứa Diễm Lan mất hết lý trí, gào lên: “Cái đồ khốn! Cô cứ mà nịnh chồng cô , đừng hòng mà động chiếc radio của !”

Nói xong, cô tức giận bỏ về phòng.

“Em cũng về thôi, còn chuẩn chút đồ đạc. Ngày mai cả sẽ về chứ nhỉ?”

Tô Hiểu Mạn thu xếp đồ đạc, chuẩn cho màn kịch chia gia sản sắp tới.

tò mò Tạ đại ca về sẽ nhỉ? Liệu năm nay còn đòi tách ở riêng ? Chắc là sẽ đòi, bởi vì cô cũng tin tức từ chỗ chị dâu cả. Chỉ lúc đó bà Tôn Mai đồng ý .

Lỡ Tôn Mai chịu cho nhà cả tách hộ, thì loạn lên chuyện gì nữa.

Sáng hôm , cả nhà họ Tạ trở về.

Gà Mái Leo Núi

Anh chỉ về một , mà còn dắt theo ba đứa nhỏ, hai trai một gái. Đứa lớn nhất cũng đầy bảy tuổi. Nghe là con của đồng đội cũ, mà đồng đội của lâm bệnh qua đời, mấy đứa trẻ trong nhà ai chăm sóc. Bởi , cả Tạ tính toán nhận nuôi cả ba. Thêm đó, cả Tạ khi về nhà, chân trái thương, khập khiễng.

Anh cả Tạ Kiến Bình nhà họ Tạ, lính tám năm nay. Mỗi tháng, đều đặn gửi tiền lương và tiền trợ cấp về cho gia đình. Vợ , Tần Tú Anh, cùng hai con trai một con gái ở quê nhà. Hàng năm, chỉ một tháng nghỉ phép về nhà, thường là dịp cuối năm.

Lần , cả nhà họ Tạ đều mong ngóng cả trở về, nhưng ngờ đón một cả Tạ chân thương xuất ngũ, hơn nữa còn dẫn theo ba đứa con của đồng đội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-195.html.]

“Từ giờ về , chúng nó chính là con của chúng .” Anh cả Tạ, đang khập khiễng, ôm mấy đứa trẻ lòng, về phía trong nhà. Lũ nhỏ mặc quần áo vá víu, nét mặt ngây thơ xen lẫn bỡ ngỡ, sợ sệt mà nép chặt bên chân .

Không như Tạ Minh Đồ, cả Tạ Kiến Bình lính nhiều năm, hình rắn rỏi, cao lớn hơn hẳn hai em trai còn ở nhà. Anh khuôn mặt chữ điền, tuy cao đến mét tám nhưng trông vẫn vạm vỡ, khiến cảm thấy kiên định, vững chãi. Chính điểm khiến Tần Tú Anh để mắt đến khi xưa.

Khí chất toát vẫn cương nghị, rắn rỏi lạ thường, dù cho một chân thương.

Tần Tú Anh dắt theo hai con trai một con gái đối diện, ngây chồng lâu gặp. Chị và chồng đều trợn mắt há mồm chồng dắt về ba đứa trẻ lạ hoắc.

Vợ chồng họ vốn hai trai một gái, nay dắt về thêm ba đứa nhỏ. Nếu thật sự nhận nuôi, tính họ sẽ tới bốn con trai và hai con gái.

“Chúng nó là con của đồng đội , sẽ cho chúng học, ít nhất là học hết cấp ba.” Anh cả Tạ vỗ vai lũ trẻ khẳng định.

Tôn Mai đứa con trai đột ngột xuất hiện mắt, cùng với ba đứa trẻ mà dắt về, chỉ cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai.

Đây chính là ba cái miệng ăn! Lại còn cho chúng học. Chưa kể đến việc lũ trẻ ăn tốn bao nhiêu gạo, tiền học phí là một khoản lớn. Muốn cho chúng học hết cấp ba, nghĩa là nuôi chúng cho đến mười bảy, mười tám tuổi, thể sung sức lao động !

Nuôi thêm ba đứa trẻ công!!!

Nhà cả sẽ tới sáu đứa con – đây đúng là một con kinh ! Dù cho nhiều tiền đến mấy cũng khó mà gánh nổi, huống chi ba đứa hề chút quan hệ huyết thống nào với nhà họ Tạ. Rõ ràng là nuôi con cho dưng!

“Không ! Cút! Bảo lũ trẻ đó cút ! Nhà họ Tạ chúng nuôi con cho dưng !”

“Con và cha chúng nó tình sâu nghĩa trọng. Con sẽ bỏ mặc vứt bỏ lũ trẻ . Từ giờ về , con sẽ coi chúng như con ruột trong nhà.” Giọng cả Tạ vô cùng kiên định.

 

Loading...