Tôn Mai lập tức xông tới, gào lên: “Tao bóp c.h.ế.t mày! Tại tao bóp c.h.ế.t mày sớm hơn một chút——”
Những xung quanh vội vã chạy đến ngăn cản Tôn Mai.
“Chuyện rốt cuộc là thế?” Tạ lão đại cùng đám bên cạnh đều ngẩn tò te, thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy .
Đổi trẻ con? Bóp c.h.ế.t thằng bé?
Tô Hiểu Mạn cất tiếng, giọng rành rọt: “Tôn Mai, đời hạng ác độc như bà ? Năm đó bà tráo đổi trẻ con, ôm Tạ Minh Đồ về nhà, từ nhỏ đ.á.n.h đập, c.h.ử.i mắng, vũ nhục , hà khắc bạc đãi đủ đường. Lương tâm của bà thực sự ch.ó tha mất !”
“Không, hạng như bà, căn bản chẳng đáng nhắc đến hai chữ lương tâm. Bà trời sinh lương tâm, tâm địa độc ác, còn hiểm độc hơn cả rắn rết.”
Ông Tạ, nãy giờ vẫn im lặng như tờ, đột nhiên ôm mặt thụp xuống. Xong , thứ vỡ lở hết cả ! Sau nhà họ còn mặt mũi nào nữa đây?
Còn đứa con ruột mà nhà ông từng ...
Tạ lão đại cau mày, chất vấn: “Tô Hiểu Mạn, cô dựa mà những lời ? Cô chứng cứ gì ?”
“Đương nhiên là chứng cứ.” Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ lặn lội lên thành phố giám định huyết thống, chứng minh Tạ Minh Đồ cùng hai ông bà nhà họ Tạ quan hệ ruột thịt.
“Cái thứ giám định , ai mà thật giả ?” Có hoài nghi. Quả thật, cái thời điểm , kỹ thuật giám định huyết thống còn chỉnh, ít đến, huống chi họ đều là dân quê mùa.
“Vậy kỹ mặt mũi Tạ Minh Đồ xem, chút nào giống Tạ lão đại, lão nhị, lão tam ? Cần gì giám định nữa, là hiểu ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-206.html.]
“Anh căn bản con nhà họ Tạ!”
Ông Lâm xen , giọng dè dặt: “Kể cả con ruột nhà họ Tạ, cũng thể Tôn Mai cố ý tráo đổi. Dù nhà họ Tạ cũng nuôi thằng bé mười mấy năm trời, thể vong ân bội nghĩa .”
“Mọi gia đình ruột thịt của Tạ Minh Đồ vốn ? Vong ân bội nghĩa ư? Lẽ sinh trong một gia đình cán bộ ở thành phố, mà khi Tôn Mai ôm tráo về đây, sống những tháng ngày khốn khổ thế nào? Mọi thử nghĩ xem, cái thể gọi là ân tình gì? Dùng chính con ruột của đ.á.n.h tráo cha khác, còn từ nhỏ đến lớn đ.á.n.h đập, c.h.ử.i mắng, hà khắc với . Chẳng đến báo ân, nếu là , lẽ nào báo thù ? mà đ.â.m cho hai vợ chồng nhà họ Tạ một nhát thì là may mắn lắm !”
“Báo công an ! Cứ kéo lên đồn xem rốt cuộc ai mới là kẻ bắt! Tôn Mai, năm đó bà trộm tráo con nhà , tội chẳng khác gì lừa bán trẻ con!”
“Phỉ! Phỉ!” Bị giữ chặt, Tôn Mai vẫn cuồng loạn giãy giụa, điên tiết nhổ nước bọt về phía Tô Hiểu Mạn. Bà căm hận tột cùng, hận thể x.é to.ạc cái miệng hỗn xược của Tô Hiểu Mạn. “Chúng mày chính là cướp phận của con trai tao, chúng mày chiếm đoạt địa vị của nó!”
“Đồ tiện nhân như mày, dám cướp phận của con trai tao!”
Tô Hiểu Mạn lạnh lùng đáp: “Thân phận vốn của con trai bà bà đ.á.n.h tráo khỏi Minh Đồ, mà bà còn ăn trắng trợn như ?”
Đám Ông Lâm: “????!!!!”
Bọn họ thực sự thể ngờ tới, ban đầu chỉ nghĩ đến tham dự chuyện tách hộ, chia tài sản của nhà họ Tạ, mà đến bây giờ, việc tách ở riêng biến thành chuyện nhỏ, nhường chỗ cho việc vạch trần bí mật động trời năm đó Tôn Mai lén lút tráo đổi con nhà khác.
Quả là một chuyện chấn động.
Bọn họ vốn cho rằng chuyện sẽ bao giờ xảy , thể là giả. khi chính miệng Tôn Mai , thì... đây đại khái là sự thật .
Gà Mái Leo Núi
Năm đó Tôn Mai thật sự cố ý đ.á.n.h tráo trẻ con ư? Không ngờ một đàn bà nông thôn dám chuyện tày đình như . Trách , trách , trách từ nhỏ Tạ lão ngũ biểu hiện giống nhà họ Tạ, trách Tôn Mai đ.á.n.h đập, đay nghiến như con ở từ bé. Hóa bà vẫn luôn Tạ Minh Đồ vốn con ruột của .