Lúc , kìm mà nhớ đến khuôn mặt của Tạ Minh Đồ. Trước , khi thấy khuôn mặt đó, cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ nhưng mấy để tâm, giờ đây dám nghĩ sâu hơn nữa.
Vì lớn lên giống hệt Tạ Minh Đồ đến , còn Tạ Minh Đồ thì …
Toàn Khương Yến Đường cứng đờ, gằn giọng hỏi: “Bà đoạt phận gì? Thân phận của ai cơ chứ?”
Nếu Tạ Minh Đồ mới là đứa trẻ tráo đổi, thì phận con út nhà họ Khương vốn dĩ là của ! Người cướp đoạt phận là mới đúng, nhưng vì đàn bà điên loạn mặt vẫn thể la lối một cách trắng trợn như : “Con thể để bọn họ cướp đoạt phận của .”
Như thì khác gì lời lẽ của bọn trộm cắp ngoài chợ trời, ăn cướp la làng, đó là đồ của , còn oán trách hại cướp đoạt đồ vật của , quả là hổ gì cả!
Người đàn bà trơ trẽn chính là ruột của ư?”
“Nếu Tạ Minh Đồ mới là con ruột của nhà họ Khương, thì phận vốn dĩ thuộc về mới đúng.” Mặc dù Khương Yến Đường vẫn tin sự thật , nhưng sợ Tôn Mai loạn gây ồn ào hơn nữa nên đành hùa theo lời bà .
Tạ Minh Đồ mới là con ruột của nhà họ Khương, rốt cuộc là ai cướp đoạt phận của ai?
“Thân phận là giúp con giành giật lấy! Đã là của con thì thể để cho khác cướp mất!” Tôn Mai chẳng học hành gì, từ nhỏ sống ở nông thôn, chẳng hiểu đạo lý là gì. Đạo lý duy nhất mà bà hiểu chính là "kẻ nào mồm to, kẻ nào mạnh nhất, thì của kẻ đó".
Bà quen với việc gây sự loạn như , chỉ cần lợi cho bản , điều sai trái cũng thể thành đúng, hơn nữa bà còn cho đó là điều hiển nhiên.
Chuyện phân gia của Tạ gia biến thành trò , và kết thúc với một cái kết ngoài dự đoán.
Ngay lúc đây, chuyện phân gia của nhà họ Tạ còn là tâm điểm chú ý của nữa. Bây giờ, điều họ quan tâm nhất đều tập trung thế bí ẩn của lão ngũ Tạ gia, huống hồ chuyện còn liên quan đến Khương Yến Đường, trong thôn bọn họ nữa chứ.
Nếu Tạ Minh Đồ cốt nhục của Tạ gia, hẳn sẽ chỉ ngạc nhiên mà chẳng còn lời nào để , nhưng đây là chuyện đổi con, mà đổi chính là…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-214.html.]
Chuyện ly kỳ như quả thực là từng thấy, khó ai tin nổi đời sự trùng hợp đến mức .
Đối với Tạ gia mà , đó đích thị là một tiếng sét đ.á.n.h ngang tai.
Gà Mái Leo Núi
Còn đối với Tô gia, cũng là một cú sốc lớn.
Hôm nay, đến lúc con gái và con rể phân gia, bà Liễu Thục Phượng mới tin, trong lòng hận thể sai con trai huyện mua mấy tràng pháo về đốt ăn mừng ầm ĩ khắp xóm thôn, may mắn đây đúng là một tin vui tày đình.
Con gái và con rể của bà cuối cùng cũng thoát khỏi cái gia đình thối nát , từ nay về sẽ con đường riêng thênh thang rộng mở.
Liễu Thục Phượng đó dặn dò, bảo hai đứa phân gia xong thì đừng ở Tạ gia mà dọn về căn nhà cũ của Tô gia. Hôm , bà cùng con dâu cả Dương Anh Tử dọn dẹp sạch sẽ từ trong ngoài, chỉ còn chờ hai đứa con cưng của bà dọn đến.
Ngày con gái xuất giá, lễ hỏi tử tế, cũng chẳng chút của hồi môn nào. Bây giờ Liễu Thục Phượng bảo con trai đặt đóng mấy cái tủ mới tinh cùng bàn ghế, để chuyển .
“Hiểu Mạn với Minh Đồ hai đứa tạm thời cứ ở đây, dù cũng chẳng ở bao lâu nên chỉ chuẩn cho hai đứa hai cái phòng mới thôi.”
Liễu Thục Phượng vui vẻ ca hát, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng sắp tới của con gái và con rể, hình ảnh rể tuấn tú của bà lái máy kéo con đường làng quanh co, con gái bà thì ngắt lá dưỡng tằm, cuộc sống hai chẳng khác gì câu hát trong vở Hoàng Mai kịch: “Anh đến cày ruộng, em dệt vải, gánh nước, em tưới vườn.”
Hát đến đây, Liễu Thục Phượng khúc khích , tiếp tục cất giọng: “...Từ đây còn chịu cảnh nô lệ nữa .”
Tô Quốc Đống ngang qua bên cạnh bà, chỉ bịt tai , ghét bỏ : “Hát hò cái gì mà hát hò, vui sướng đến thế là cùng.”
“ hát chính là Ngưu Lang Chức Nữ đấy!”
“Con gái bà phân gia, bà vui đến ?” Tô Quốc Đống cảm thấy bà già Liễu Thục Phượng thật sự quá kỳ quái.