Điều tra cho thấy, năm đó Tôn Mai sinh đứa con út ở cái trấn nhỏ của nhà họ Tạ, còn của Khương Lôi Ngạn thì năm đó cũng về nhà tổ nhà họ Tạ để dưỡng thai, đó sinh đứa em thứ ba là Khương Yến Đường.
Khả năng lớn là bọn họ đ.á.n.h tráo.
— chuyện quả thực quá đỗi khó tin.
Chẳng bao lâu khi cúp điện thoại, cha của Khương Lôi Ngạn gọi điện tới. Hiển nhiên, cha cũng chuyện .
Chuyện đối với nhà họ Khương mà , khác nào một cơn địa chấn.
Gà Mái Leo Núi
“Con ở gần đó nhất, con tự tới xem đứa bé .”
Trong điện thoại, cha như thế.
Cuối cùng, ông còn dặn dò : “Tạm thời đừng tin tức cho con .”
Lúc Khương Lôi Ngạn tắt điện thoại, đầu óc vẫn còn đang hoang mang, mơ hồ. Thế mà Khương Yến Đường khả năng là em trai ruột của .
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, các cô các bác trong đại viện, bao gồm cả cha , luôn miệng rằng Khương Yến Đường giống con cái nhà họ Khương bọn họ, là đứa đặc biệt nhất, khác so với hai em còn trong nhà, nhưng mà… thật nghĩ tới.
Thật sự khả năng là con cái nhà họ Khương.
Khương Yến Đường là đứa con mà bọn họ yêu thích và thiên vị nhất. Mẹ của bọn họ, Tạ Nhã Tri, là một phụ nữ với tính cách khác thường. Từ nhỏ xuất , dùng hiện tại mà , thể bà là thiên kim của nhà tư bản, lúc còn trẻ ấp ủ ước mơ du học, yêu thích điều mới lạ từ những nền văn hóa khác. vì gia đình sa sút, cuối cùng bà gả cho quân nhân cứng nhắc, chẳng hề chút lãng mạn nào như Khương Lập Dân.
Bà Tạ Nhã Tri thường chê bai hai em họ đều giống hệt ông Khương Lập Dân, lúc nào cũng dở dở hám, dù đầu óc lanh lợi nhưng chẳng chịu dùng chuyện học hành, chỉ chăm chăm nghiên cứu mấy trò quậy phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-221.html.]
Mà em út Khương Yến Đường giống bọn họ, hợp với tính cách của , thích sách, đặc biệt là mảng văn học, học tiếng nước ngoài, ngâm nga những vần thơ ca phong hoa tuyết nguyệt, cùng cắm hoa, nhạc, thưởng thức cà phê.
Đến , con thứ hai, còn thể nhâm nhi vài ngụm cà phê, trò chuyện với , chứ cả thì chịu hẳn, cứ như đ.í.t lửa, thà ngoài đ.á.n.h một trận còn hơn chịu cái cảnh yên một chỗ như thế .
Cả và cả, lớn lên đều lượt lên đường nhập ngũ, theo lệnh của ông nội, quẳng quân ngũ để rèn dũa.
Đến lượt út Khương Yến Đường, chọn con đường xuống nông thôn thanh niên trí thức.
Là ruột, bà Tạ Nhã Tri đau lòng khôn xiết. Mới xuống nông thôn vài tháng mà bà gọi cho Khương Lôi Ngạn bao nhiêu cuộc điện thoại, giục khuyên bảo em trai về nhà, nhất quyết thể để thằng bé chịu khổ ở nông thôn.
Thế mà ba cha con bọn họ thì nghĩ, chút khổ sở mà chịu nổi thì xứng con cháu nhà họ Khương?
Chẳng qua chỉ là về quê chút việc đồng áng thôi mà, thể vất vả bằng cái hồi bọn họ quẳng quân doanh thao luyện đến mức sống dở c.h.ế.t dở ?
Hai em đều nín nhịn, ngày nào ruột chăm sóc, săn sóc đến thế, mà giờ em út mới chỉ xuống nông thôn thôi, quan tâm hỏi han ân cần từng li từng tí.
Trong mắt , mới chỉ mà chịu nổi, thì xứng là một đàn ông của nhà họ Khương.
Mới hôm qua còn gọi điện cho , dặn dò là vì ở gần chỗ em trai, nên chịu khó đến thăm nom, để mắt chăm sóc thằng bé nhiều hơn một chút.
“Nó là em trai con, con mặt quản lý nó, chăm sóc nó thật , giúp xem nó gầy sút , thiếu thốn gì để bên gửi đồ sang cho nó ngay.”
“Con cũng nghĩ cách đưa thằng bé về , thể để nó về nông thôn chịu cái thứ tội chứ, nó là học, đại học sách, với nó, sang năm nhất định tranh thủ thi đỗ đại học.”