“Con nhất định khuyên nhủ thằng bé đó, nếu con bận quá thì nhờ ai đó đến thăm nom nó hộ, nó thư về nhà những lời ý , chẳng chịu kể khổ bao giờ, con đến đó xem nó sống ? Cái thôn đó , nếu thì…”
“Con mua chút đồ bổ dưỡng mang đến cho nó.”
…
Khương Lôi Ngạn ở đầu dây bên liên tục “ ”, nhưng cúp máy liền coi như từng thấy gì sất, chăm sóc cái nỗi gì chứ!
Hiện giờ ở quân khu ngày nào cũng quần quật mệt mỏi rã rời, hận thể biến một ngày hai mươi tư giờ thành bốn mươi tám giờ để dùng.
Mẹ già gọi điện tới, nào thèm quan tâm ở bên mệt mỏi khổ cực , còn bắt xin nghỉ phép để chăm sóc Khương Yến Đường.
Không khả năng!
Ban đầu, Khương Lôi Ngạn chỉ định ậm ừ qua loa cho vui lòng, mắt cứ coi như gió thoảng bên tai, chờ đến khi ở bên bắt đầu ‘oanh tạc’ thì tính , lúc sẽ nhờ , đến xem xét tình hình đứa em trai nhỏ họ Khương ‘quý giá’ của .
Thế mà hiện giờ xảy chuyện như , xem đành đích gặp cái .
Nếu Khương Yến Đường thật sự em trai ruột của , e rằng đau khổ nhất trong nhà chính là Tạ Nhã Tri, bao năm qua vẫn luôn thiên vị đứa con út , nỗi nhớ nhung, tâm tư đều dành cho nó.
con trai ruột của bà.
Khương Lôi Ngạn nhạo một tiếng.
Có lẽ căn bản chẳng thích những đứa con ruột thịt của nhà họ Khương.
Khương Lập Dân về tới trong nhà, ông chuyện trong lòng, hỏi cũng chẳng hé răng nửa lời. Vợ ông là Tạ Nhã Tri thấy ông, liền niềm nở đón: “Ông Khương, ông về .”
“Cháu chào bác.” Một cô gái trẻ tuổi lễ phép chào ông.
Hóa trong nhà còn một vị khách, cô gái tên Mạc Huyên Nghi, là cháu họ của lão Trương trong khu tập thể, hiện đang là giáo viên ở thành phố. Sau vài đến chơi nhà họ Khương, cô hợp tính với Tạ Nhã Tri, vì thế thường xuyên lui tới thăm hỏi.
Đương nhiên, ngoài ai cũng rõ, cô gái ý đồ khác, cô để mắt đến Khương Yến Đường, con trai của ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-222.html.]
Hai thường xuyên về , hẳn cũng ngoại lệ.
Mạc Huyên Nghi con dâu của ông, ai ai cũng hiểu. Mặc dù Tạ Nhã Tri vẫn duy trì mối quan hệ với cô nhưng hề biểu lộ ý tứ cho cô cưới con trai .
Tạ Nhã Tri vốn coi trọng việc chọn lựa môn đăng hộ đối cho con cái, đặc biệt là chuyện vợ gả chồng cho con trai, e rằng bà mấy để tâm đến Mạc Huyên Nghi.
là con gái nhà đến cửa, cũng thể nào thẳng thừng đuổi cô . Tâm tình, chuyện về con út, cả hai cùng chung nỗi niềm mong ngóng một đàn ông, bởi chủ đề chuyện dường như bao giờ cạn.
Mạc Huyên Nghi thấy Khương Lập Dân về đến nhà, lâu liền dậy từ biệt. Cô cần ai đưa tiễn, tự đóng cửa về, bởi lẽ quá quen thuộc với khu tập thể bên .
Khương Lập Dân tiếng cô về, quả nhiên, cô gái họ Mạc khỏi mấy phút, Tạ Nhã Tri, vợ ông, đến tìm ông để chuyện ngay.
“Ông Khương , bao giờ ông mới chịu gọi thằng Yến Đường về đây?”
“Lúc lẽ nên để nó xuống nông thôn, giờ thì , nó xa nhà đến thế. Gọi thằng hai xem, thằng bé đó đúng là lười biếng, mãi mà chẳng thấy nó đả động gì.”
Khương Lập Dân khẽ nhướng mày: “Thằng hai bên đang bận.”
“Nó bận đến mấy thì cũng thể quan trọng bằng em trai ruột của nó ?”
Gà Mái Leo Núi
“Nông thôn thì gì ho? Chẳng thứ gì hồn, còn ngày ngày việc đồng áng. Đôi tay của nó sinh để sách chữ, thể nông? Chẳng là g.i.ế.c gà mà dùng d.a.o mổ trâu đó !”
“Ông cha mà chẳng chịu nghĩ cho nó chút nào! Lẽ hồi đó nên cầu xin ông nội nó... Nó bộ đội thì thôi chứ.”
Khương Lập Dân khẽ nhướng mày, giọng trầm khàn, nhanh chậm đáp lời: “Thanh niên trẻ tuổi chịu khó rèn luyện một chút cũng là điều .”
“À? Rèn luyện ư?” Tạ Nhã Tri khẩy một tiếng. “Ông lo lắng con trai chúng gặp chuyện gì ?”
“ , một thanh niên trí thức trẻ tuổi về nông thôn, tìm luôn vợ ở đó mà kết hôn.”
“Lỡ như Yến Đường nhà chúng lỡ mê đắm một cô gái nông thôn thì ông tính bây giờ?”
Khương Lập Dân thản nhiên: “Nó thích thì cứ để nó thích.”