Thế nhưng, cái tát còn kịp giáng xuống thì một bàn tay rắn chắc chặn , nắm chặt cổ tay ông . Cổ tay ông Khương siết đến nỗi thể nhúc nhích.
Trong lòng Khương Lập Dân dâng lên một nỗi hoảng sợ. Dù tuổi, ông vẫn quên luyện tập quyền cước hàng ngày, thế mà giờ đây một thanh niên mười tám mười chín tuổi nắm chặt cổ tay thể động đậy.
Đôi mắt sắc như sói rừng của Tạ Minh Đồ chằm chằm ông , lạnh lùng và cương quyết.
Ngay lúc đây, trong mắt ông, đó vẫn là đứa con trai út của .
“Ông tư cách chạm Mạn Mạn.”
Tạ Minh Đồ hất tay ông , giọng cương nghị: “Đây là cuối cùng nhún nhường gọi hai là chú Khương, dì Tạ. Hôm nay và Mạn Mạn chỉ đến để gặp mặt một . Giờ gặp , chúng sẽ phiền chú dì nữa.”
“Mong rằng từ nay về , chúng sẽ còn gặp .”
“Mạn Mạn, chúng thôi.”
Tô Hiểu Mạn gật đầu, cùng Tạ Minh Đồ xoay rời . Vừa mở cánh cửa nhà họ Khương, họ phát hiện bên ngoài một nhóm đang xúm xít buôn chuyện, dỏng tai ngóng.
Bởi lẽ, tiếng chuyện của mấy họ trong nhà đều lớn, đoán chừng bên ngoài thể rõ mồn một.
Tô Hiểu Mạn chứng kiến cảnh tượng , chỉ còn lắc đầu thở dài, nên lời.
Cảnh khiến cô nhớ họ bước khỏi nhà họ Tạ, cũng một đám đông xem náo nhiệt y như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-262.html.]
Xem , dù là cán bộ dân thường, dù là thành thị nông thôn, đều thích chuyện thị phi.
Khương Lôi Ngạn thấy Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn rời , ngước cha , bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán nản. Anh hồi tưởng những gì chịu đựng từ tấm bé đến khi trưởng thành, là một trong những đứa con từ nhỏ đến lớn quan tâm. Anh tự hỏi, chăng em nhà còn bằng một đứa con quan hệ huyết thống như Khương Yến Đường?
Gà Mái Leo Núi
Anh hồi tưởng những gì và thấy ở thôn Kiều Tâm, nhớ lời dân trong thôn kể về những biến cố từ nhỏ đến lớn của đứa em trai (Khương Yến Đường). Một đàn ông rắn rỏi như cũng kìm mà lặng lẽ rơi lệ. Vậy mà , bà mảy may thương xót đứa con ruột chịu bao cay đắng từ tấm bé, tin là thể chờ đợi mà nhận Khương Yến Đường con nuôi.
Khương Lôi Ngạn khẩy, : “Con cũng đổi cách xưng hô, gọi hai là chú Khương, dì Tạ. Bởi lẽ, hai căn bản chẳng cần đến những đứa con ruột như bọn con. Hành động hôm nay của hai thật khiến lòng con nguội lạnh.”
Cơn giận của Tạ Nhã Tri còn nguôi, bà quát: “Lão nhị, mày cũng loạn đó hả?”
Khương Lôi Ngạn lạnh lùng liếc bà một cái, đoạn cất giọng lạnh tanh: "Sau đừng gọi điện thoại đến tìm con nữa. Giờ con cũng chẳng đứa em trai nào cần chăm sóc, công việc của con bận rộn trăm bề."
"Sau kỳ nghỉ , con lập tức trở về doanh trại, sẽ quấy rầy cuộc đoàn tụ của gia đình mấy ."
Khương Lôi Ngạn phất tay áo, sải bước cửa, đuổi theo Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn, chẳng buồn bận tâm đó nhà họ Khương sẽ .
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn nắm tay , ngoảnh Khương Lôi Ngạn đang thở hổn hển đuổi theo . "Anh hai, theo chúng em thế ?"
Khương Lôi Ngạn lắc đầu: "Cái nhà đó gì đáng để ở chứ. Anh đưa hai đứa gặp ông bà nội."
"Hai đứa thể chịu nhận 'Chú Khương, dì Tạ', nhưng cũng nên ghé thăm ông bà nội một chút chứ. Hai cụ vẫn luôn mong nhớ thằng cháu út như em đấy, còn gọi điện vài hỏi han nhiều."
Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý. Khương Lôi Ngạn mỉm : "Đi lối , cũng xa lắm . Ông bà nội đang ở khu nhà tập thể dành cho các cán bộ quân đội về hưu."