Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:06:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khu nhà dành cho cán bộ về hưu cũng chẳng gần đại viện là bao, nhưng cũng chẳng quá xa, chỉ mất chừng nửa giờ bộ. Khương Lôi Ngạn dẫn theo Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đến thăm nhà cụ ông cụ bà họ Khương.

Đó là một căn nhà cấp bốn tường gạch, sân vườn rộng rãi bao quanh. Xung quanh sân rào dậu bằng tre trúc, nhà một mảnh đất nhỏ trồng rau, vài luống rau xanh non nhú mầm. Những giàn mướp, giàn bầu uốn lượn men theo hàng rào tre, vài cây héo úa vì nắng.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ gặp mặt ông bà nội Khương.

Ông nội Khương Nhược Quân là một cụ ông cao lớn, dáng vẫn thẳng tắp dù tuổi già sức yếu, đôi mắt tinh sáng ngời. Ông là một cán bộ lão thành cách mạng, từng trải qua những năm tháng chiến trường khốc liệt. Bên cạnh ông là bà nội Khương Dương Ngọc, một cụ bà gương mặt phúc hậu, mái tóc ngắn bạc trắng, năng vô cùng hiền hòa.

Cụ bà Dương Ngọc thấy hai đứa cháu đích tôn đến thăm, còn dắt theo một cô cháu dâu xinh xắn, tức thì rạng rỡ hẳn lên, mật nắm tay dẫn cả ba nhà.

Gà Mái Leo Núi

Ngay cả cụ ông Khương Nhược Quân, vốn nổi tiếng trầm tính, ít ít mặt con cháu, lúc khóe mắt cũng ánh lên vài nét hiền.

“Các cháu từ nhà bên sang ? Đến thẳng thăm ông bà nội ?”

“Ôi chao! Đây thằng cháu nhỏ của bà chứ, trai quá đỗi! Khương Lập Dân nhà nó sinh thằng bé thế chứ? Tiểu Đồ, cháu? Còn Hiểu Mạn, ngờ, ngờ đứa cháu dâu của bà xinh xắn đến thế!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-264.html.]

Cụ bà Dương Ngọc hồ hởi đón bọn họ nhà. Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng chút giấu giếm, tường thuật tất cả những chuyện xảy ở Khương gia cho hai cụ .

Kể cả những lời đôi bên lúc , cũng đều thuật rành mạch.

Cụ bà Dương Ngọc thở dài: “Thôi các cháu xuống , đừng suy nghĩ nhiều gì. Cứ ở chỗ ông bà nội đây cho yên tâm.”

“Không nhận cũng chẳng . Từ nay về , cứ gọi chúng nó là chú dì.” Cụ ông Khương Nhược Quân ở bên cạnh bất chợt cất tiếng, dù ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, giọng ông vẫn sang sảng: “Cháu chỉ cần nhận ông bà nội thôi.”

Cụ ông Khương Nhược Quân cũng mang nặng nhiều nỗi bất bình với đứa con trai và con dâu . Trước là vì chuyện Khương Yến Đường tòng quân, hai cụ cũng cãi vã một trận trò. Sau đó xảy chuyện tráo đổi con cái.

Đến cả đứa con ruột dứt ruột đẻ cũng giữ , để đ.á.n.h tráo mất. Còn cưng chiều, nuôi nấng đứa con trai của loại đàn bà độc địa như báu vật suốt mười tám, mười chín năm ròng!

Trong lòng ông Khương Nhược Quân chất chứa một nỗi ấm ức sâu sắc. Nhiều năm nay, ông và vợ cùng những đứa cháu khôn lớn, nhưng bà Tạ Nhã Tri cứ một mực thiên vị đứa con út, chẳng mấy bận tâm đến hai cả, hai. Dù vợ chồng ông ý điều gì, cũng chỉ vài câu, chứ bao giờ ôm nhiều oán giận đến . Nay chuyện Khương Yến Đường con cháu nhà họ Khương vỡ lở, những lời đây của bà Tạ Nhã Tri bỗng mang một hàm ý khác: “ thích Khương Yến Đường, nó là đứa giống con nhà họ Tạ chúng nhất.” “Nó giống những em khác trong nhà.” “Nó mới là đứa nhất?”... Rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ con cháu nhà họ Khương bọn họ ? Lại còn nuôi một đứa con cho nhà khác. Trước đó, Khương Yến Đường gây chuyện khiến hai vợ chồng ông bà nội chẳng nhận cháu, thế mà thật, khéo đúng là nó chẳng con cháu nhà họ Khương, và họ cũng một đứa cháu như .

Ông Nhược Quân vỗ vai Tạ Minh Đồ, ánh mắt lấp lánh: “Cái dáng vẻ quật cường của cháu lúc , hệt như ông ngày còn trẻ .” Vừa bước khỏi nhà họ Khương, Tạ Minh Đồ ông bà nội Khương nồng nhiệt và hồ hởi đón tiếp, cảm nhận vài phần ấm tình từ các bậc trưởng bối. “Ông nội ạ.” Anh mỉm gọi một tiếng. “Cái thằng , cháu gọi lớn tiếng một chút , thì ông nội !” Ông nội Khương đến nhăn cả vầng trán. Cười xong, ông hai đứa cháu trai mắt, bỗng như một ông cụ tinh nghịch buột miệng: “Thằng hai thủ cháu tồi, hai đứa thử đ.á.n.h một trận cho ông xem nào.” Tạ Minh Đồ: “……” Khương Lôi Ngạn: “……”

 

Loading...